Toàn thân Đồng Lệ Giao căng thẳng. Cô thất thần nhìn về phía điều dưỡng và cả thân hình cao lớn đứng ngay phía sau. Bản năng của một người mẹ trỗi dậy, khiến cô không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, vội vàng bật dậy, cướp lấy cây kéo trên mâm thay băng, chĩa về phía trước.
- Tôi không muốn, các người mau tránh xa tôi ra!
Đối diện với sự kích động của cô, hai người dưỡng luống cuống, không biết nên phải xử lý như thế nào.
- Bác sĩ Đồng, cô bình tĩnh lại nào. Chúng tôi không làm hại cô…
- Mau cút hết ra ngoài, tôi không muốn gặp các người!
Đồng Lệ Giao điên cuồng, hất tung mâm thay băng xuống đất. Tiếng rơi vỡ càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Tôn Diệc Quân không ngờ khi nhìn thấy anh, cô lại trở nên kích động như vậy, còn cầm kéo trong tay chống cự.
- Em hãy bỏ kéo trong tay xuống đi, nguy hiểm…
- Anh im miệng đi, tôi không muốn nghe anh nói! Mau cút đi!
Cô bịt chặt hai tai, không muốn nghe giọng nói của kẻ độc ác này thêm một phút giây nào. Phía bên này, Tôn Diệc Quân như đứng trên đống lửa, chỉ sợ cô lỡ tay tự làm tổn thương chính mình. Anh muốn tiến lên ôm cô vào lòng nhưng lại không thể.
Trong tình huống căng thẳng ấy, người duy nhất có thể khiến Đồng Lệ Giao bình tĩnh đã xuất hiện. Tôn Khả Thiên đau lòng nhìn người bạn thân của mình nép gọn trong góc tường, vẻ mặt thống khổ và tuyệt vọng. Hình ảnh này sao giống cô ngày ấy như vậy.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/419386/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.