Cảm giác bất lực khi ngồi bên ngoài cửa phòng cấp cứu là thứ khiến người ta khó thích ứng được. Bàn tay Tôn Diệc Quân run lên từng hồi. Chính bàn tay này đã ôm Đồng Lệ Giao không hề buông nơi, cho đến khi cánh cửa cấp cứu đóng lại. Vệt máu khô lại trên tay lại không phải là của anh mà chính là của cô ấy.
Anh thất thần tựa lưng vào ghế, trong lòng không ngừng run rẩy. Người đàn ông này chính là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, người đã một mình gồng gánh Tôn thị lừ năm 18 tuổi, là người đứng đầu của thế lực ngầm, khiến người ta nghe tên thôi cũng thấy sợ. Thế nhưng giờ đây, anh ta lại vô cùng lo sợ, tựa như cảm giác khi nhận được điện thoại từ Lăng Ngạn Nhiên, báo rằng tính mạng Khả Thiên đang cực kỳ nguy hiểm vậy.
Trong lòng Tôn Diệc Quân dâng lên cảm giác dằn vặt và tự trách. Tất cả là do anh, nếu anh nói với cô sự thật sớm hơn, giá như anh không cố chấp muốn cô phải nhận ra mình, giá như…
Có quá nhiều lỗi lầm do anh gây nên, nếu Giao Giao có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh chỉ có một gia đình duy nhất, nơi đó có mẹ Hàn Tuyết, em gái Vũ Vũ và cô gái tên Đồng Lệ Giao này chính là người anh muốn cưới làm vợ. Thế nhưng anh không thể bảo vệ mẹ, cũng không thể bảo vệ Vũ Vũ chu toàn; giờ đây, chính tay anh lại làm Giao Giao tổn thương. Anh chính là kẻ nhu nhược và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/419385/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.