Một thân âm trầm bị bóng tối bao phủ, bạc môi khẽ nhếch lên, vẽ thành đường cong tuyệt mĩ.
- Đưa điện thoại cho cô ấy.
Thập Tam ngay lập tức tuân theo mệnh lệnh, đưa điện thoại đến trước mặt Đồng Lệ Giao, mà cô vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí còn chỉ tay vào điện thoại, rồi lại hướng ngón tay vào mặt mình, để xác nhận lại với Thập Tam, có phải anh ta muốn cô nghe điện thoại hay không.
Đến khi thấy Thập Tam gật đầu xác nhận, Đồng Lệ Giao mới căng thẳng cầm điện thoại.
- Xin... xin hỏi ai đang nghe máy?
- Em có muốn nói thêm điều gì với tôi không?
"Bịch". Tiếng điện thoại rơi tự do trong không trung, rồi đập xuống sàn xe. Toàn thân Đồng Lệ Giao bỗng cứng đờ như bị mất hết hồn vía, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng căn bản cổ họng đã bị hóa đá.
Khó khăn lắm Đồng Lệ Giao mới lấy lại bình tĩnh, rồi quay sang nhìn Tôn Khả Thiên, ngập ngừng cất giọng.
- Đấy là mình đang nói cái tên bệnh nhân khốn khiếp mới gặp phải hôm nay, tưởng mình có vài đồng bạc lẻ mà dám hành hung bác sĩ.
Thanh giả tự thanh, trong số hơn 100 từ chửi rủa vừa rồi, đâu có từ nào chỉ đích danh anh ta. Không việc gì phải sợ.
Những ngày sau đó, mọi chuyện dần ổn hơn theo cách riêng của nó. Tôn Diệc Quân có chuyến đi công tác ở London nên Đồng Lệ Giao có chút dễ thở hơn một chút. Sau khi bình tâm suy nghĩ mọi chuyện, cô thấy bản thân mình cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/419381/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.