Tôn Khả Thiên không biết vì sao mình lại đến nơi này. Đây đã từng là công viên hiện đại nhất thành phố, nhưng từ sau khi xảy ra vụ án một cô gái bị đám côn đồ giết hại thì ngày càng vắng người. Giờ chỉ còn lại những con đường cũ kỹ, in hằn dấu vết thời gian, khi khoác trên mình màu xanh rêu cổ kính.
Cứ mỗi lần nhìn lại cảnh vật cũ, vô số những mảnh ghép chắp vá hiện lên trong đầu, có nụ cười của mẹ, của cô và những đứa trẻ trong cô nhi viện năm ấy. Đâu đó lại có tiếng cười ghê rợn của lũ côn đồ, rồi ánh mắt tuyệt vọng của mẹ khi nằm trong vũng máu. Tất cả những thứ này cứ giằng xéo nhau, khiến đầu cô đau đến chết đi sống lại.
Cô ngồi sụp xuống mặt đất, dùng tay bịt chặt tai của mình để không phải nghe những thanh âm kia nữa. Có ai đó cứ luôn miệng nói rằng hãy đi tìm và giết chết Lâm Nhã Kỳ đi.
Cái cảm giác sắp bị người khác chiếm mất thân thể khiến cô sợ hãi. Cô cố gắng lấy lọ thuốc trong ba lô ra, nhưng không may lại bị rơi xuống và lăn ra giữa đường. Cô vươn tay, cố gắng với đến lọ thuốc nhưng khoảng cách tưởng chừng rất nhỏ ấy bây giờ lại tựa như hàng cây số.
“Không được, Lâm Vũ Kỳ không thể xuất hiện lúc này! Tôn Khả Thiên à, mày phải cố gắng lên!”
Cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, mang thân hình nhỏ bé từng bước đi về phía trước, đến khi cầm được lọ thuốc trong tay thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-va-co-dau-den-tu-dia-nguc/274276/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.