Bệnh viện,
Tô Thiện nhìn Dương Ân trên giường bệnh,trong mắt lóe lên tia hối hận rõ ràng,không ngừng oán trách chính mình không hiểu chuyện.
Từ Hy Viễn không khó nhìn ra được,ánh mắt anh trở nên trâm thầm,anh biết Tô Thiện vốn là người chẳng thể hận thù ai được,tuy là cô mạnh miệng mắng chửi như vậy,nhưng là... anh biết cô đang sốt ruột hối hận.
Huống hồ... người đang nằm trên giường bệnh còn là ba ruột cô.
Bác sĩ nói,Dương Ân bị bệnh tim,lúc nãy vì chịu đựng không nổi cú sốc mà ngất đi,may mắn là đưa đến bệnh viện kịp thời.Nếu không cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Từ Hy Viễn nhìn cô không ngừng sốt ruột,anh đi lại:
"Nha đầu ngốc,em không cần lo lắng,bác sĩ đã nói ông ta không sao!"
Tô Thiện nhìn anh,đôi mắt không thoát nổi lo lắng,hai hàng mi khẽ run lên,cúi gầm mặt nhỏ giọng "Lỗi là do tôi."
"Vậy thì dứt khoát đợi ông ta tỉnh lại,em chấp nhận ông ta đi."Từ Hy Viễn là cảm thấy thật ra Dương Ân cũng có điểm đáng thương,nếu so ra với loại ba mẹ thối nát trước kia của cô,ông ta có lẽ sẽ có phần xứng.
Đôi mắt Tô Thiện sợ hãi trừng lớn nhìn anh rồi lại khẽ cụp xuống,trong lòng hơi do dự,một lúc lâu sau mới khẽ gật gật đầu,hai tay xoắn lại với nhau,buồn buồn không lên tiếng.
Từ Hy Viễn lại không ngờ cô chịu nghe anh,suy cho cùng Tô Thiện cũng rất dễ mềm lòng,huống hồ ngay lúc này anh biết... cô là bị dọa sợ đến hối hận rồi.
Nha đầu này,thật khiến người ta muốn đem về nhà ôm ấp che chở,tuyệt đối không cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-tuyet-tinh/1245976/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.