Mấy ngày sau,Tô Thiện được đưa về nhà,từ buổi tối hôm đó đến giờ cô không hề mở miệng nói một câu,mắt lờ đờ như vô hồn.
Hắn có ép bức,chọc giận cô,cô vẫn một mực không quan tâm,như hệt một cái xác không hồn.Đứa bé mất không phải là hắn không đau,chỉ là sự hận thù trong lòng hắn chằn chịt đến nổi lấp đầy không còn chỗ chứa cho đau lòng.
"Tô Thiện,cô đủ rồi đấy,đừng đưa bộ mặt đưa đám đó ra với tôi."
Tô Thiện ngồi thẩn thờ trên giường,gương mặt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ,không động mắt liếc nhìn hắn đến một cái.
Hắn đi lại,kéo lấy mặt cô "Nói chuyện,mau nói chuyện với tôi."
Tô Thiện cụp mắt không nhìn hắn,nhất quyết im lặng không lên tiếng.
Từ Hy Viễn tức giận siết chặt tay,hắn bắt lấy tay cô một mực đè ép xuống giường "Mở miệng,nói chuyện."
Tô Thiện đột nhiên co rút người,theo bản năng tay đưa xuống ôm bụng,đau lớn la hét "Đừng... đừng..."
Từ Hy Viễn nhìn vẻ mặt nhợt nhạt đau đớn của cô,cả người hắn căng cứng,bất chợt lòng ngực cũng lăn lộn "Tô Thiện..." Hắn chỉ biết gọi tên cô,cổ họng tự dưng nghẹn đứng.
Tô Thiện vẫn không hề ý thức được điều gì,cô vẫn một mực ôm lấy bụng,liên tục lắc đầu,miệng lẩm bẩm "Đừng."
Hắn văng tục,đứng dậy đá cửa phòng ra ngoài,lòng buồn bực không chỗ phát tiết.
Một lát sau Từ Hy Viễn quay trở lại phòng với tô cháo trên tay.Hắn đặt cái cạch xuống bàn,liếc mắt ra lệnh "Ăn."
Tô Thiện vẫn như cũ đưa mắt ra ngoài cửa sổ,không có nữa điểm để ý tới hắn.
Hắn thở dài,ngồi xuống bên cạnh giường cô,tay cầm thìa múc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-tuyet-tinh/1245931/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.