Đôi lời của tác giả: Truyện này không chỉ ngược nữ chính thê thảm mà ngược nam chính cũng thảm không kém. Nhưng chẳng phải đoạn đường càng đau khổ, gian nan, lắm truân chuyên thử thách thì sau này sẽ càng được hưởng trái ngọt phải không, đó chính là quy luật của cuộc sống mà. Nếu trái tim của bạn luôn luôn nghĩ về đối phương thì cho dù trong lòng có bao nhiêu gúc mắc thì cuối cùng cũng được hoá giải mà thôi, bởi vì tình yêu và lòng nhân ái luôn ở bên ta.
..................
Chẳng có một tiếng động nào phát ra trong phòng, cũng chẳng có tiếng van xin cầu khẩn của Ngọc Vân làm ruột gan hắn cồn cào, khẩn trương như đang ngồi trên đống lửa, hắn nghĩ chỉ cho cô nếm một chút mùi vị của sự sợ hãi mà thôi, chỉ cần cô thành khẩn mà cầu xin hắn, chỉ cần cô khóc lóc thảm thiết thì hắn sẽ tha cho cô.
-Ngọc Vân! Ngọc Vân! Ngọc Vân...
Trong giây phút này hắn lại nghĩ đến Ngọc Vân, hắn nhớ đôi mắt của cô khi nhìn hắn, hắn nhớ như in nụ cười như ánh mặt trời mùa đông của cô, rồi hắn lại rơi nước mắt, hắn không chịu được nữa rồi, hắn lao nhanh đến cửa phòng, dùng một chân đạp sập cánh cửa.
-Cút hết cho tao! Cút.
Lời vừa dứt, hai người hốt hoảng lao nhanh ra cửa chẳng dám quay đầu lại.
Thiên Phong mặt như hổ báo xong vào phòng. Nhìn cảnh tượng trước mắt hắn thật đau lòng, nước mắt hắn đã rơi nhiều hơn. Cô nằm im không kêu la, cũng không phản kháng.
Cử chỉ và hành động của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-toi-cau-xin-buong-tha/199877/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.