Hàn Lạc Thần khẽ vuốt ve mái tóc mềm của Hạ Băng Tâm.
“Anh sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá đắt.”
Ngước đôi mắt ngấn lệ chứa chan niềm hạnh phúc nhìn lên, Hạ Băng Tâm khẽ mỉm cười. Nụ cười tươi như hoa, nụ cười tự nhiên nhất mà anh từng thấy. Có lẽ nút thắt trong lòng cô đang dần được gỡ bỏ, tự khắc những vết thương cũ cũng đã dần lành.
Sau khi cùng nhau ăn sáng, Hạ Băng Tâm và Hàn Lạc Thần tới công ty. Mặc dù mối quan hệ đã được xác định nhưng cô vẫn nằng nặc không chịu công khai. Ngay đến cái nắm tay cũng phải vụng trộm lúc không có người, gặp nhau cứ phải lén lén lút lút như kẻ trộm.
Một ngày không biết bao nhiêu lần Hàn Lạc Thần cố tình đi ngang qua phòng thiết kế. Cứ mỗi lần như thế anh lại nán chân đứng lại, ngắm nhìn dáng vẻ yêu kiều khi say mê công việc của cô rồi tự giễu lên cười ngốc. Điệu bộ ấy thực sự chẳng hề giống tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng một chút nào.
Lưu Tố Như cuối cùng cũng không chịu được mà mở lời.
“Hàn tổng, như này chẳng giống với tác phong thường ngày của anh chút nào.”
Nụ cười trên môi anh vụt tắt, khuôn mặt nhanh chóng quay về trạng thái “phiến băng ngàn năm” lạnh lẽo.
“Ờm… có gì mà không giống chứ! Chỉ là đi ngang qua thôi!”
Điều đó lại càng khiến Lưu Tố Như cảm thấy buồn cười, cô thật sự không thể tin người đang đứng trước mặt mình và người cô gặp lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ac-ma-dung-hon-toi/2805469/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.