Cái thú vui trong một giờ ấy à, vui đến mức Trần Hàn Dân hồn bay phách lạc, cứ đang như nhảy trên bờ vực sinh tử, rõ là chẳng nhớ mình về từ Pháp hay từ Pháp về nữa.
Tống Ngọc Chương liệu gã là một tên phóng đãng, nào có liệu gã lại dâm như vậy, rất thổn thức không thể gặp gã sớm hơn.
Trần Hàn Dân choáng váng đầu óc, phiêu lãng dựa vào lòng Tống Ngọc Chương uống nước, uống được mấy ly, cơn khát nơi cổ họng mới tiêu bớt, gã lấy lại sức, câu đầu tiên càng thêm bùi ngùi.
"Ngài Tống, ngài còn lợi hại hơn người Tây nữa!"
Câu thứ hai vẫn rất bùi ngùi.
"Em tưởng em sắp chết rồi!"
Tống Ngọc Chương không ngờ rằng việc này mà lại giúp nâng tầm vị thế quốc gia, nhưng cũng không tự cao tự đại, hiền hoà đáp lại: "Yên tâm, đến nay vẫn chưa có người chết trên giường tôi đâu."
Trần Hàn Dân mệt chết rồi, gã nằm nghỉ trong lòng Tống Ngọc Chương một chút, ngẩng đầu dè dặt nhìn dưới cằm của Tống Ngọc Chương, phát hiện đường cằm hắn đẹp đẽ mà mạnh mẽ, như phá tan tiêu chuẩn cái đẹp, vài giọt mồ hôi còn vươn lại trên đó, Trần Hàn Dân mê mẩn, rướn người lên liếm mấy giọt mồ hôi kia.
Tống Ngọc Chương cuối đầu nhìn gương mặt ửng hồng của gã, chẳng rõ ý tứ mà cười cười, lấy tay vân vê mặt gã, "Cậu muốn chết đúng không?"
"Chết trên giường ngài em cũng cam tâm tình nguyện." Trần Hàn Dân mặt dày đáp lại.
Ấy thế mà Tống Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988985/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.