Tống Ngọc Chương cất chi phiếu, cầm tiền và từ từ về nhà, rất mau đã ngẫm ra mùi bất thường.
Xã hội học, quả thật một ngày hắn cũng chưa học, hắn đến trường tới năm mười bốn tuổi thì ngừng, sau khi Anh Đào Nhỏ chết, hắn không có lấy một ngày đi học chính thức, thời loạn lại là lúc hắn ở trường.
Tống Ngọc Chương có sự nhạy cảm phi thường với nhược điểm của người khác, dễ dàng gỡ rối khúc mắc trong quan hệ giữa người với người, đây là thiên bẩm của hắn, cũng là vũ khí của hắn.
Để có thể yên thân gửi phận giữa thời ly loạn, chỉ dựa vào khuôn mặt xuất sắc thì không đủ, trên thực tế Tống Ngọc Chương chưa từng dựa vào mặt để kiếm ăn, hắn thích những gã xinh trai, nhưng không thích mình đi làm trai xinh.
"Cứ về nhà hay là anh dẫn chú đi dạo một chút?"
"Về nhà đi." Tống Ngọc Chương thả vali da dưới chân: "Em hơi mệt rồi."
Tống Minh Chiêu "ừ" một tiếng: "Cũng đúng, thân thể chú còn chưa hồi phục."
Tống Ngọc Chương cười nhẹ: "Anh tư không cần quan tâm em đâu."
"Sao lại nói vậy, anh cả anh hai cả ngày bận ở ngân hàng, còn anh ba thì lại không biết cả ngày đi chơi ở đâu." Tống Minh Chiêu ôm bả vai hắn: "Hai người em út chúng ta không thể chăm sóc lẫn nhau sao?"
Tống Ngọc Chương không đáp lời, chẳng qua nở nụ cười duyên dáng trên mặt, rõ ràng là biết ý của Tống Minh Chiêu rồi.
Nói là chăm sóc lẫn nhau, song sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988954/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.