Bên ngoài cửa hàng bánh ngọt rồng rắn xếp hàng từ đầu đường đến cuối ngõ, Mạnh Đình Tĩnh nghĩ không ra vì sao trời nắng nóng, nhiều người lại muốn ăn thứ ngọt phát ngấy này, mà y càng không nghĩ ra vì sao y lại đồng ý đi ăn.
"Anh Mạnh, em mời anh bữa trưa nhé."
"Không rảnh."
"Vậy thì bữa tối?"
"Cũng bận."
"Uống tí trà thì sao?"
"Trời nóng lắm."
Mạnh Đình Tĩnh cảm thấy mình cũng kì cục quá, không vui thì đi là được, ở lại đó lắm mồm gây khó dễ làm gì, rảnh như vậy? Nhưng quả thật dưới chân y giống như mọc rễ, không đi được, hơn nữa ngó bộ dạng ngậm bồ hòn làm ngọt này của Tống Ngọc Chương, trong lòng y thư thái khó tả.
Cứ như suy nghĩ trước đó của y, Tống Ngọc Chương muốn chọc tức người ta rất đơn giản, muốn làm lòng người hân hoan cũng dễ như trở bàn tay, dù sao thì bây giờ Tống Ngọc Chương muốn lấy lòng y, thì y ngại gì không hưởng thụ một phen?
Lúc Mạnh Đình Tĩnh lạnh lùng chờ đợi đoạn sau, thì Tống Ngọc Chương lại không nói gì.
Mạnh Đình Tĩnh liếc qua.
Tống Ngọc Chương mỉm cười với y.
Mạnh Đình Tĩnh thấy được nụ cười của hắn, con tim khẽ rung lên, thầm nghĩ cái phường lừa đảo khốn nạn này quả là chó không đổi được ăn cứt, yên phận không nổi một chút liền muốn làm yêu ma, được lắm, vậy thì thử xem, lần này y tuyệt đối không tức giận, bình tĩnh mang cậu ta ra thịt, coi như giúp nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ngoc-chuong/2988952/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.