Trong phòng luyện công, Mộ Dung Phục sau khi ngồi xuống, cảm thấy nội lực thoải mái chạy trong cơ thể, hài lòng không thôi.
Anh đã đến nơi này được một tháng, phát hiện chủ nhân của cơ thể này sống rất có quy tắc, tất cả sinh hoạt đều quay xung quanh một chữ — học. Đúng vậy, chỉ có học tập. Sáng học võ, chiều học văn, buổi chiều luân phiên thay đổi cầm kỳ thi họa, buổi tối lại luyện võ, mãi cho đến nửa đêm mới ngủ, ngày tháng như thế nếu để cho đám sinh viên luôn kêu khổ kêu mệt, luôn nói việc học nặng nề kia nếm thử nhất định bọn họ sẽ thật tình cảm thấy cuộc sống hiện tại của họ hạnh phúc hơn nhiều lắm. Nhưng anh đối với chuyện này cũng vui vẻ mà chịu đựng, cũng cam tâm tình nguyện làm. Bởi vì mỗi một người đàn ông đều ôm một giấc mơ võ hiệp, cho dù là trong lòng anh đã sớm không ôm ý chí anh hùng gì, cũng không tránh khỏi hài lòng với cơ thể của mình, thật sự phải cảm ơn Mộ Dung Phục kia, hắn đã chết, lại giữ lại công lực trong cơ thể này. Cưỡi mây đạp gió thì anh cũng không mơ tưởng tới, nhưng có thể không cần công cụ gì, chỉ đạp nhẹ một cái dẵ chạm tới đỉnh nhà vẫn rất là kích thích.
Nếu nói có chỗ khiến anh không vừa lòng thì cũng chỉ có duy nhất người mẹ hờ của anh. Lúc vừa xuyên qua tới đây, anh còn tưởng người phụ nữ không lớn tuổi bao nhiêu kia là một người mẹ hiền, ngày hôm sau anh mới hiểu được, ngày đó hoàn toàn là vì người này sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-mac-chi-cuu-vot-thieu-nu-si-tinh/6459/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.