Anh không ngờ rằng mình còn có thể tỉnh lại, anh vẫn cho rằng kết thúc tốt nhất của mình chính là ngủ mãi không tỉnh lại, mà khi anh mở mắt ra nhìn cảnh xung quanh thì hơi ngẩn ra.
Đây là sao thế này? Nhìn cách trang trí tràn đầy sắc thái cổ điển trong phòng, anh thấy hơi khó hiểu, anh cho rằng dù mình có tỉnh lại, cũng phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện mới đúng, anh cũng sẽ không cho rằng mình chỉ té xỉu một lần thôi thì phòng chăm sóc đặc biệt sẽ đổi cách bài trí thành phong cách cổ điển, đặc biệt là bình hoa trước giường, chỉ nhìn là biết vô cùng xa xỉ, anh đã lăn lộn trong thương trường hơn mười năm, đương nhiên vẫn phải có chút kiến thức.
Còn đang nghi ngờ, cửa phòng mở ra, một cô bé a hoàn mặc áo màu xanh biếc bưng một bồn nước đi vào, nhìn thấy anh liền kinh hỉ nói: “A! Công tử, ngài tỉnh rồi? Thật tốt quá, tôi đi mời phu nhân tới đây ngay.” Nói xong thì a hoàn kia đã đem bồn nước đặt trên cái ghế gần nhất, xoay người chạy ra bên ngoài.
Anh nhìn a hoàn kia tự hỏi tự trả lời sau đó lại biến mất như một làn gió, há hốc mồm, lại cẩn thận không nói tiếng nào. Anh không biết mình bây giờ đang ở nơi nào? Nếu mở miệng hỏi trước, thì lát nữa lúc đàm phán sẽ rơi vào thế yếu.
Nghĩ, anh theo thói quen giơ tay đẩy kính mắt trên mũi, mắt anh bị cận không nặng nhưng anh quen dùng mắt kính để ngụy trang chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-mac-chi-cuu-vot-thieu-nu-si-tinh/6458/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.