Kim Cát tò mò sờ cái hộp, mở ra ––– là một tiểu hoàn (khoen tròn) màu đen, to bằng đầu ngón tay, mặt trên khắc đầy hoa văn cổ quái, mặt trong không chạm trổ.
“A… Thứ này dùng để làm gì?” Nhìn tiểu hoàn trong hộp, quơ qua quơ lại tỏ vẻ không hiểu.
Xem kích thước này, đeo vào ngón tay sẽ lớn, đeo vào cổ tay cũng lớn, rốt cuộc là dùng để làm cái gì chứ?
“…” Hắc Trạch thân kinh bách chiến làm sao lại không biết, khóe mắt khẽ giật giật.
Nhưng mà, trong đầu đã liên tục nghĩ nên làm thế nào để khi dễ tiểu hồ ly ngốc nghếch này…
“Trạch, y tặng thứ này cho chúng ta làm gì?”
“Đây là một mảnh tâm ý của đại ca, cưng bỏ xuống trước đi, đợi khi nào trở về phòng sẽ nói cho cưng biết.” Cố nén ý cười, Hắc Trạch hôn nhẹ lên trán hắn.
“Nga…” Kim Cát nghe lời cất tiểu hoàn vào hộp, nhắm hai mắt, mượn cơ hội nằm trong lòng Hắc Trạch ngủ một lát.
Hắn cũng rất mệt mỏi, vừa ngủ liền ngủ rất sâu, Hắc Trạch không đành lòng gọi hắn, chỉ ôm lấy hắn ngã lên giường, lẳng lặng ngắm nhìn hắn.
“Tiểu Cát Cát, tỉnh tỉnh…”
Qua canh ba, Hắc Trạch cảm thấy tâm dương (ngứa ngáy) khó nhịn, chịu không được hết xoa lại nắn trên người hắn, y cũng không hy vọng đêm động phòng hoa chúc lại trôi qua vô vị như vậy.
“Ưm…” Vô thức hừ một tiếng, đưa tay hất ra.
“Tiểu Cát Cát, xuân tiêu nhất khắc tựa thiên kim (đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng),cưng nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-ho-nhap-lang-khau/2310551/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.