"Hai người đang nói gì vậy?"
Thục Nghi cũng như Thế Kiệt và Gia Khương không hiểu nãy giờ Hà Phương và Ngọc Khanh nói gì cả, gì mà "bé thắt bím" rồi "bé bốn mắt" chứ.
"Thục Nghi, lại đây.", Ngọc Khanh đưa tay kéo Thục Nghi lại.
"Cậu không nhớ lúc chúng ta đi học có học chung với một cô bé mà hay thắt bím, mỗi lần bị ăn hiếp thì khóc nức nở, cô bé mà mới vào lớp không ai chơi nên tụi mình đến làm quen đó, nhớ không?"
Ngọc Khanh thì kể một lèo còn Thục Nghi cứ đứng đơ ra, không nhớ một chút gì cả. Hà Phương nghe theo lời kể của Ngọc Khanh nhìn Thục Nghi, một lúc sau mới vỡ òa.
"A, thì ra Thục Nghi là bé mê kem phải không? Hèn chi lúc mình nhìn cậu cứ thấy quen lắm nhưng nhớ mãi không ra."
Thục Nghi đứng một hồi, sau khi tổng hợp lại tất cả những gì mà Ngọc Khanh và Hà Phương nói thì cô mới nhớ ra.
"Bộ ba phù thủy?", Thục Nghi hô to.
"Đúng, đúng, cậu nhớ ra rồi.", Hà Phương cùng Ngọc Khanh đồng thanh.
"Cái gì mà bộ ba phù thủy nữa."
Thế Kiệt lên tiếng, nãy giờ ba người này nói chuyện như trên trời, một chữ anh cũng không hiểu, rốt cuộc là gì đây?
"Là thế này. Hồi xưa lúc đi học, khi mà em mới chuyển trường thì vào lớp không ai chơi với em, chỉ có Khanh và Nghi đến làm quen, sau đó tụi em bắt đầu chơi thân với nhau. Từ đó về sau có ai bắt nạt một trong ba thì hai người còn lại sẽ ra mặt cho, đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-va-thu-ki-ai-hon-ai/580178/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.