Nhớ tới ông nội trước kia vì cô mà nhiều lần đánh Phó Dịch Xuyên, Cố Yến Tang vội xua tay: “Không có, gần đây anh ấy đi công tác, anh ấy lại vừa tiếp nhận công ty rất bận rộn.”
“Tang Tang, con đừng có luôn kiếm cớ cho thằng nhóc đó. Ông nội tuy tóc bạc nhưng vẫn có thể hiểu được, hôm nay chẳng phải nó đã về sao, vậy mà có nhập viện nó cũng không đến chăm sóc con, thằng nhóc này nhất định là ngứa da.” - Phó lão gia tử tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, cái gậy nên ầm ầm dưới sàn, giống như xem sàn nhà là cháu trai ông ấy.
Cố Yến Tang nhớ đến người phụ nữ nghe điện thoại của Phó Dịch Xuyên, trong lòng đầy thất lạc, nhưng lại cố gắng như không sao: “Ông nội, cái này cũng trách Tang Tang, là con không có gọi nói với Dịch Xuyên chuyện con bị ngất xĩu.”
Phó lão gia tử thở dài: “Tang Tang, từ nhỏ đến lớn, bất luận thằng nhóc Dịch Xuyên có làm sai chuyện gì, con đều kiếm cớ giải vây cho nó. Nếu như nó cảm kích con, ông nội liền mắt nhắm mắt mở. Nhưng nhiều năm như vậy, nó như là một đứa trẻ không chịu lớn, luôn ức hiếp con, ông nội nhìn thấy rất đau lòng.”
“Ông nội…” - Đôi mắt Cố Yến Tang ửng đỏ: “Cũng may là có ông nội nuôi dưỡng và chăm sóc Tang Tang, con rất cảm kích người, nếu không có ông nội con đã trở thành đứa bé lưu lạc bên ngoài, cả một đời lẻ loi trơ trọi lớn lên.”
“Nói ngốc cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-truy-the-vo-do/3747685/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.