Khi Đường Húc Nghiêu trở lại nhà họ Đường, trừ Lão Thái Gia không đích thân ra cửa đón, những người trong nhà họ Đường đứng đông đủ không thiếu một ai.
Tất cả các bác, các chú, mấy thế hệ, còn có một đám anh em họ có quan hệ họ hàng xa đến nỗi cơ hồ anh không thể nhớ được tên của bọn họ.
Dĩ nhiên, Đường Húc Nghiêu sẽ không khờ dại cho là họ đang hoan nghênh mình.
Bởi vì, ở trong mắt bọn họ, anh chính là người nắm quyền cuối cùng của Đường Thịnh, trở lại!
Đường Húc Đông đứng ở trong đám người nhưng vẫn cực kỳ dễ thấy, không phải bởi vì anh tách biệt, mà bởi vì trên người anh có khí chất khác với người thường.
Triệu Chỉ Ngọc đứng ở bên người anh như con chim nhỏ, trong ngực ôm con gái của bọn bọ.
Hình ảnh như vậy, ở trong một đám đông lớn như vậy chỉ là một góc bé, nhưng là anh liếc mắt liền thấy được, sau đó tầm mắt cũng không có dời đi.
Đường Húc Nghiêu không nhịn được mở trừng hai mắt.
Đi tới, nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, "Anh, chị dâu."
Giơ tay lên thuận tiện sờ khuôn mặt đang ngủ say của Tuyết Nhi.
Đường Húc Đông nhìn lại, hai người liền đi một góc riêng nói chuyện.
"Nghiêu...... ý tứ của ông nội em cũng biết, ông muốn em trở về Đường gia."
Đường húc Nghiêu gật đầu một cái, "Em cũng đang có ý đó."
"......" Đường Húc Đông nhíu nhíu mày, không tán thành, "Năm năm trước, nếu anh không phải lấy tai nạn xe cùng ông nội giao dịch, anh cũng vậy đi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887779/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.