"Ừm......" Hạ Hải Dụ mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi co lại, đôi lông mày nhíu lên thể hiện nội tâm bất mãn.
"Thật xin lỗi." Đường Húc Nghiêu lập tức dừng tay, nhỏ giọng nói xin lỗi, "Là anh không tốt, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi......
Anh là vì cái gì mà nói xin lỗi?!
Là vì bây giờ dừng tay, hay vẫn là vì chuyện lúc trước?!
Mặc dù không phân rõ nhưng là bất kể vì cái gì, ba chữ này của anh cũng thật sâu tiến vào lòng của cô, Hạ Hải Dụ cảm thấy lòng mình khẽ run lên.
Có lẽ vì ngã bệnh nên cả người yếu ớt, Hạ Hải Dụ chưa bao giờ nghĩ có thời hiểm mình trở nên vô dụng như vậy, chỉ cần ba chữ đơn giả của anh cũng khiến cô mềm lòng.
Không biết có phải tại bệnh hay không, cô cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nong nóng, có chút khống chế không được tâm tình.
Không thể làm gì khác hơn là cắn chặt cánh môi, không để cho yếu ớt toát ra.
Đường Húc Nghiêu thấy cô ẩn nhẫn, cảm giác khó chịu, cúi đầu hôn môi của cô, "Đừng cắn mình......"
Nụ hôn của anh rất nhẹ, ôn nhu, nhàn nhạt, không biết qua bao lâu, sau đó dần thay đổi, cẩn thận từng li từng tí hôn khắp gương mặt của cô, cuối cùng theo cằm trượt xuống, lưu luyến ở cổ trắng của cô.
Cô không nhúc nhích, đắm chìm trong dịu dàng của anh.
Chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ, bởi vì người sai không chỉ có anh.
Cô cũng không đúng.
Tha thứ cho anh, cũng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887750/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.