"Rất tốt!" Cô nhếch môi, cười như không cười, nhưng lòng lại đang rỉ máu.
Anh cau mày, "Rất tốt?! Cái gì rất tốt?!"
"Anh rốt cuộc thấy rõ bản chất của em rồi, rất tốt! Em sẽ không cần phải đóng kịch trước mặt anh nữa, rất tốt! Về sau em yêu, ở cùng ai là quyền của em, anh cũng giống như vậy, muốn ở cùng người nào thì cứ tự nhiên, rất tốt!" Tay của cô rất nhanh nắm vạt áo, cơ hồ muốn bóp vụn vải áo.
Tự làm tổn thương lẫn nhau, thì ra là, đây mới là kết cục của bọn họ.
Thì ra là anh chính là nghĩ như vậy, kĩ năng diễn xuất của cô cao, vẫn gạt anh, ý muốn trả thù anh, tùy tiện cùng người đàn ông khác lên giường...... Thì ra cô là người như vậy! Ngay cả cô cũng không biết!
Tình yêu lúc mới bắt đầu sẽ khiến khoảng cách xa tựa chân trời gần ngay trước mắt, khi tình yêu kết thúc lại khiến khoảng cách gần ngay trước mắt xa tựa chân trời.
Đã từng tưởng vì yêu sẽ không thấy cô đơn; đến cuối cùng lại phát hiện ra tình yêu thì ra cũng thật cô đơn.
Đã từng tưởng yêu rồi vẫn có thể chia tay toàn vẹn, đến cuối cùng mới phát hiện khi chia tay thì đã đầy mình thương tích.
Bước chân của cô từ từ lùi lại cho đến khi chạm vào bức tường lạnh như băng, cảm giác trên sống lung lại truyền vào trong lòng, lạnh quá!
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, Đường Húc Nghiêu khẽ ngơ ngẩn, một giây kế tiếp chợt cười, mang theo âm chí, "Em liền một chút cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887748/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.