Không, không, không thể, nếu anh làm vậy, anh sẽ khiến cho cô sợ chạy mất.
Ngay lúc này trước ánh nhìn xa lạ,nếu anh hành động đột ngột, anh sẽ phải theo đuổi cô lại từ đầu.
Cúi đầu, ghé vào vô lăng, không nhìn cô, cố gắng dập tắt dục vọng đang dấy lên trong lòng.
Hạ Hải Dụ quét mắt nhìn về phía anh, không muốn hỏi nhưng không nhịn được tò mò,”Anh làm sao vậy?”
“Thiếu dưỡng khí” thanh âm của anh lộ ra chút khàn khàn.
Hạ Hải Dụ nhíu mày,” Cửa kính xe không phải mở ra đó sao, sao lại thiếu dưỡng khí?”
Đường Húc Nghiêu tức giận, nghiến răng:”Ngu ngốc, anh cần hô hấp nhân tạo”.
“A,nghĩa là gì?”
“Muốn hôn em”. Anh ta trâng tráo nói.
Hạ Hải Dụ trừng mắt tức giận, khuôn mặt không ngừng đỏ dần lên,”Đường Húc Nghiêu, anh từ đầu xuống chân đều là đồ lưu manh, đi chết đi”.
“Rầm”.
Cô đẩy cửa xe bỏ đi.
Đường Húc Nghiêu hạ cửa kính xuống, hô to:”này, Hải Dụ, tối nay anh có một cuộc phỏng vẫn
trên ti vi, em nhớ coi đó”.
Gặp quỉ.
Còn lâu cô mới xem.
Bởi vì vấn đề thiếu dưỡng khí của Đường Húc Nghiêu, khiến cho Hải Dụ tâm phiền ý loạn, đi học nhiều lần phạm lỗi, sau khi trở lại văn phòng làm việc cũng không thể yên lòng. Mặc dù Đường Húc Nghiêu chưa đến lớp học nhưng anh “công lao vĩ đại” truyền khắp tất cả học viện.
Trong văn phòng làm việc, mấy bát quái nữ háo sắc đang cầm tờ báo gật gù đắc ý ao ước, mơ mộng,”Này này, mọi người có nghe nói chưa, tối nay Đường tổng giám đốc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887702/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.