Thuận buồm xuôi gió.
Đáng chết! Anh nghĩ muốn chém đứt tay thằng con trai kia!
Trong mắt Đường Húc Nghiêu nhìn thấy một màn Bạch Hạo và Hạ Hải Dụ ôm nhau, trong lồng ngực dấy lên một ngọn lửa tức giận.
Nhưng mà, anh còn thể làm được cái gì bây giờ!!?
Chính cô tát anh một bạt tai đến bây giờ vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, mà nhớ tới cô vì sao tát anh, anh………vẫn không thể tha thứ cho mình được.
Đôi mắt, khẽ buồn bã nhắm lại…….
Có lẽ do ánh mắt của Đường Húc Nghiêu quá mức thâm trầm, cũng có thể giữa hai người có thần giao cách cảm, sống lưng Hạ Hải Dụ bỗng nhiên cứng đờ, nhận ra đằng sau lưng của mình đang có một ánh mắt rực lửa chăm chú nhìn cô.
Nhưng mà, cô không quay đầu lại!
Ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn vào mắt Bạch Hạo, mỉm cười nói:” Đến giờ rồi, lên máy bay thôi!”.
“Hải Dụ, tạm biệt!”.
“Tạm biệt!”.
Vẫy tay một cái, cô đưa mắt nhìn Bạch Hạo đi vào trong cổng.
Sau đó, từ từ hạ tay xuống, chậm rãi xoay người, nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, mà lúc này, anh đã che giấu hết mọi cảm xúc.
Cởi chiếc áo khoác gió màu xám bạc, thân hình anh dường như trở nên cao ngất, đứng ở một góc, giống như trời sinh khí chất vương giả, bên cạnh chân của anh, còn có một cái va ly.
Mười ngày không gặp, cứ tưởng gặp lại Đường Húc Nghiêu lửa giận trong lòng mình sẽ dâng lên, nhưng mà thật kì lạ, trên mặt cô lại vẫn có thể nở nụ cười:” Phải đi ra nước ngoài?”.
“Ừ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-sai-roi/887649/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.