Vũ Vi lại đem bàn ăn gom lại một chút, mới đến mở cửa phòng.
Hai Đậu nhìn thấy mẹ, lập tức bổ nhào vào trong ngực Vũ Vi, "Mẹ, con rất nhớ mẹ."
Vũ Vi ngồi xổm người xuống đem Hai Đậu ôm vào trong ngực, ở trên gương mặt Hai Đậu hôn một cái, "Bảo bối, mẹ cũng rất nhớ con."
Lạc Ngưng Nhi nhìn thấy bộ dáng mẹ con vui vẻ, không khỏi vui mừng cười, đồng thời ở trong lòng thở dài, nếu Mạc Tử Hiên cùng Vũ Vi có thể cùng một chỗ mà nói thì tốt biết mấy a!"Vũ Vi, mình muốn ra ngoài, cậu cùng Đậu Đậu chơi đùa vui vẻ đi nha."
Vũ Vi nhìn Lạc Ngưng Nhi xuyên qua Hai Đậu, "Ngưng Nhi, cám ơn cậu." Nếu không có Ngưng Nhi, cô không có khả năng nhìn thấy Đậu Nành mà cô ngày nhớ đêm mong.
"Đứa ngốc,mình là bạn bè mà còn khách khí cái gì?" Lạc Ngưng Nhi không khỏi cười, sau đó hơi thở dài, "Mình làm gì có năng lực như vậy tất cả điều do cậu làm thôi."
"Như vậy là đủ rồi." Vũ Vi cảm kích nhìn Lạc Ngưng Nhi.
Sau khi Lạc Ngưng Nhi rời đi, Vũ Vi đem Đậu Nành từ trong phòng tắm ôm ra đặt ở trước bàn ăn, để cho cậu ăn cơm, kỳ thật, Đậu Nành hoàn toàn có thể tự mình ăn cơm, chỉ là Vũ Vi cảm thấy được mình đã thiếu đứa nhỏ này quá nhiều, nên bồi cậu ăn cơm.
Dùng xong bữa sáng, Đậu Nành ở một bên ngoạn chơthegioitruyen.computer, Hai Đậu đem tai nghe để lên lỗ tai Đậu Nành, đi đến bên người Vũ Vi.
"Mẹ, mẹ có thể cùng cha một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241419/chuong-230.html