Trong phòng tổng thống. Mạc Tử Hiên thận trọng đem Vũ Vi đang hôn mê đặt lên giường, sau đó xoay người, muốn rời đi.
Lúc này cổ tay của anh bị người trên giường níu lại, "Đừng đi. . ." Vũ Vi nhắm mắt lẩm bẩm.
Lúc Vũ Vi chạm vào chỗ cổ tay của anh, anh cảm thấy rất rõ ràng ‘ nơi đó ’ của mình đã bốn năm không có một chút phản ứng trong nháy mắt lại bành trướng!
Mạc Tử Hiên sửng sốt, đăm chiêu nhìn Vũ Vi ngủ say trên giường, nhiều năm như vậy, có rất nhiều mỹ nữ lượn lờ ở bên cạnh anh, anh cũng không có một chút phản ứng, thậm chí lúc Tề Mỹ Linh muốn chạm vào anh, anh đều cảm giác rất ghê tởm, anh tự ình bị liệt rồi, trở thành một tên thái giám Trung Quốc cuối cùng, nhưng mà, mới vừa rồi, một động tác đơn giản của Đồng Vũ Vi, chỉ là bắt lấy cổ tay của anh thôi, mà hạ thân của anh lại bành trướng!
Một tay của anh nắm chặt lạnh lùng nhìn Vũ Vi, cắn răng nghiến lợi, "Đồng Vũ Vi, em cho tôi uống thuốc gì, để cho Mạc Tử Hiên tôi không phải em thì không được!" Anh lạnh lùng nhìn Vũ Vi đang ngủ say một cái, xoay người rời đi.
~đây là dòng phân cách sâu lười bò bò bò
~Khi Vũ Vi tỉnh lại, phát hiện mình bị đưa vào một căn phòng lạ, trong phòng một người cũng không có, cô từ trên giường ngồi dậy, lắc lắc đầu có chút choáng váng, mới hồi tưởng lại, những chuyện xảy ra trước khi cô hôn mê.
Cô lập tức vén chăn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241413/chuong-224.html