Cặp mắt Lạc Ngưng Nhi nhíu lại, mắt lạnh nhìn bà cụ, thật ra thì, trước đây cô còn tôn kính bà lão tuổi cao này, tất cả xảy ra ngày hôm nay cô sẽ không so đo với bà, nhưng mà, những lời này của bà ấy khiến hảo cảm của sót lại chút ít với bà, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất."Coi như bà cầu xin tôi ở lại, tôi sẽ không ở lại đấy! Nhưng mà, tôi là quang minh chánh đại đi ra nơi này, không phải cút ra khỏi nơi này!" Nói xong, cô xoay người đi tới cửa biệt thự. "Cô, cô, cô!" bà cụ tức giận không thôi, duỗi ra ngón tay vào bóng lưng Lạc Ngưng Nhi liên tiếp nói ba chữ, sau cái gì cũng không nói ra ngoài được. Vũ Vi chỉ là nhàn nhạt nhìn bà lão một cái, sau đó đuổi theo Lạc Ngưng Nhi. Nhưng mà, cô vẫn là đã chậm một bước, Lạc Ngưng Nhi đã lên xe, cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng Lạc Ngưng Nhi đang ngồi trên xe. Nhìn bóng xe dần dần đi xa, trong lòng Vũ Vi một hồi chua xót, Lạc Ngưng Nhi không làm gì sai, tại sao bà lão lại đối xử với cô ấy như thế? Đang lúc ấy thì, điện thoại của cô tới một tin nhắn, là Lạc Ngưng Nhi gởi tới, cô lập tức mở ra tin nhắn, phía trên có chừng mấy chữ, "Mình không sao, yên tâm." Hốc mắt Vũ Vi ươn ướt, suýt nữa rơi nước mắt xuống, Lạc Ngưng Nhi chật vật rời khỏi Mạc gia như vậy còn nói không sao? Còn kêu cô yên tâm? Cô vẫn đứng tại cổng biệt thự, cho đến không thấy lúc không còn thấy chiếc xe, cô mới xoay người trở lại biệt thự. Lúc bước vào đại sảnh, nữ giúp việc đang đấm lưng cho bà cụ bớt giận. Vũ Vi chỉ là nhàn nhạt nhìn bà ấy một cái, liền lên lầu. Vốn là, cô muốn chuyện mình mang thai báo cho bà cụ biết, khiến bà ấy vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy lão phu nhân đối xử với Lạc Ngưng Nhi như vậy, cô quyết định không nói cho bà ấy, không cho bà cụ vui vẻ. Ban đêm, Mạc Tử Phàm xông vào biệt thự, cùng bà lão ở dưới lầu tranh cãi ầm ĩ một trận, không muốn cũng biết là vì chuyện Lạc Ngưng Nhi mà cãi nhau. Vũ Vi không xuống lầu, cô không muốn tham dự vào chuyện giữa bọn họ. Lạc Ngưng Nhi đã đi rồi, tranh đi cãi lại, còn có ý nghĩa sao? Cô ngáp thật to, mặc cho Mạc Tử Phàm và bà lão cãi nhau, ngủ thiếp đi. Thậm chí ngay cả Mạc Tử Hiên trở về lúc nào cũng không hay biết. Ngày thứ hai, mới phát hiện ra mình nằm trên bờ ngực rộng của Mạc Tử Hiên. Lúc này, Mạc Tử Hiên ngủ say, dường như tối khuya ngày hôm qua mới ngủ. Nhìn gò má của mạc Tử Hiên ngủ say, cô hạnh phúc cười một tiếng, hôm nay là thứ bảy, không cần đi làm, cô có thể ở cùng với Mạc Tử Hiên rồi. Đôi tay cô ôm thật chặt hông của Mạc Tử Hiên, gương mặt dính vào nơi ngực Mạc Tử Hiên, hai mắt nhắm lại, cùng với Mạc Tử Hiên tiếp tục ngủ say. Ánh mặt trời chói mắt cùng bụng cô kêu réo ùng ục, làm Vũ Vi đang ngủ say không thể không mở hai mắt ra. Cô mở hai mắt ra thì tay sờ sờ bên cạnh, quả nhiên không có thân thể của Mạc Tử Hiên. "Nha đầu, tỉnh." Mạc Tử Hiên bưng thức ăn tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Vũ Vi tỉnh cũng không kỳ quái, tựa hồ đã biết Vũ Vi đã tỉnh. Vũ Vi lập tức từ trên giường đứng dậy, "Hay là đến nhà bếp ăn cơm đi, bà cụ ở nhà, anh phải ăn cơm với bà nội." Trải qua chuyện ngày hôm qua cô không thấy thích bà ấy nữa, nhưng mà, bà lão dù sao cũng là người già, nên có lễ nghi, nên tận hiếu đạo, cô phải biết làm. Mạc Tử Hiên đem thức ăn đặt ở trên tủ đầu giường, ngăn Vũ Vi đứng dậy mặc quần áo, "Ăn ở đây đi, tối ngày hôm qua bà nội đi rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]