Vũ Vi khẽ nâng tay lên gạt tay Sở Xa ra, "Cô sai rồi, chẳng liên quan gì với tôi, mọi chuyện ra như vậy đều do cô có mắt không tròng, nếu Lục Hàng thật sự yêu cô, cũng sẽ không vứt bỏ cô."
"Đồng Vũ Vi!" Sở Xa cắn răng nghiến lợi kêu tên Vũ Vi, cô biết mọi chuyện đều liên quan tới Đồng Vũ Vi, nhưng, có thể như thế nào? Đồng Vũ Vi nói rất đúng, nếu Lục Hàng yêu cô..., cũng sẽ không vô tình vứt bỏ cô như vậy.
Vũ Vi hừ lạnh cười một tiếng, bước về phía trước, lúc cô lướt qua Xa Lan, ném một câu cho bà ta, "Xem ra ánh mắt nhìn đàn ông của mẹ con các người không phải là tốt bình thường! Năm đó Sở Quốc Vĩ bên ngoài ong bướm, bây giờ Lục Hàng lại đá Sở Xa."
Xa Lan bị những lời này của Vũ Vi giận đến nổi điên, bà ta như một bà điên chạy vội tới sau lưng Vũ Vi vươn tay phải túm tóc Vũ Vi.
Vũ Vi cảm thấy Xa Lan vọt tới cô, cô vừa quay đầu lại nhìn, Xa Lan đã đến trước người cô, lúc này cô muốn né tránh, nhưng đã quá muộn, tay Xa Lan đã chụp được gò má trắng noãn của cô.
Vừa lúc đó, cánh tay Vũ Vi, bị người dùng lực kéo, cơ thể tinh tế của cô lọt vào trong một lồng ngực ấm áp.
"Sao lại không cẩn thận như vậy? Ngộ nhỡ bị con chó điên này cắn được thì làm sao đây?" Mạc Tử Hiên hơi trách cứ nhìn Vũ Vi nói.
Trong lòng Vũ Vi như có một dòng nước ấm chảy nhẹ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-khong-ban/1241334/chuong-145.html