Vương Tuấn Tài… Người đàn ông cao cao tại thượng đứng trên bao người kia… anh ta chính là cha của Tuti sao?
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên ngay sau câu giới thiệu, không mấy người chú ý đến nơi ly rượu vỡ tan đổ lênh láng. Nhân viên phục vụ từ lúc nào đã kịp thời xuất hiện, xử lý tình huống cực kỳ chuyên nghiệp tránh làm khách hàng khó xử.
Đôi mắt nhìn Vương Tuấn Tài đanh lại, tôi lập tức trấn tĩnh, lạnh nhạt nói với lão trưởng phòng:
– Tôi xin phép đến với người nhà tôi, anh ấy đang chờ tôi ở kia.
Nhiều phụ nữ trẻ xinh đẹp có mặt trong bữa tiệc là người đi cùng các vị quản lý có tiền có quyền trong tập đoàn Hoàng Long, thế nên lời của tôi ngầm đe dọa lão ta đừng chọc giận một vị trong số đó. Quả nhiên lời của tôi có hiệu lực, lão ta nâng ly với tôi rồi xoay người mở điện thoại.
Khẽ thở phào một hơi, tôi bước về nơi Vương Tuấn Tài đang nâng ly rượu với những kẻ tai to mặt lớn chúc mừng anh ta.
– Anh Tài quả là tuổi trẻ tài cao, năm xưa cha anh bốn mươi tuổi mới được ông nội anh giao phó trọng trách, giờ anh mới ba mươi mốt tuổi đã có thể gánh vác cả đại cơ nghiệp nhà họ Vương rồi!
– Ông quá lời rồi! Con trai ông… Lê Khang, cậu ta đã tốt nghiệp chưa, có muốn về Hoàng Long cống hiến không?
– Hà hà… cảm ơn anh Tài! Muốn! Muốn chứ! Nhờ anh giúp đỡ!
Khóe môi mỏng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3471777/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.