Nguyện vọng của chị Thu trước khi mất là giấu mọi người về đứa con của chị. Chị không muốn ông bà và mẹ mất rồi còn phải chịu điều tiếng người đời rằng chị không chồng mà chửa. Gửi lại cháu gái ở bệnh viện, nén những đau thương trong lòng tôi lo đám tang cho chị ở quê. Xong xuôi mọi chuyện tôi ẵm cháu về phòng trọ. Nóng bức ngột ngạt thế này… phòng trọ lại chẳng có điều hòa, nhìn cháu gái mướt mải mồ hôi mà lòng tôi xót như ai xát muối!
– Thúy, đứa bé này…?
Dũng bước vào nhà, hai mắt anh ta long lên, trừng trừng tức giận nhìn con bé vừa ăn no cữ sữa đi xin. Có chút thất vọng nhìn anh ta, tôi cúi xuống vuốt ve má con, nghẹn giọng đáp lời:
– Em thương con bé bị mẹ đẻ bỏ rơi trong bệnh viện… Từ hôm nay con bé là con của em!
Dù đã ở bên Dũng một thời gian nhưng trước thái độ của anh ta lúc ấy tôi lại không có niềm tin để nói thật với anh ta mọi chuyện. Chẳng biết con người Dũng suy tính thiệt hơn thế nào, một tuần sau đó anh ta nhắn cho tôi:
“Mình dừng lại đi, anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Hai mắt cụp xuống, tôi vuốt ve mái tóc dính bết trên trán con bé đang ngủ say trong lòng… Dù không phải Dũng nói ra những lời đó thì tôi cũng không muốn cháu tôi phải chịu đựng anh ta. Cõi lòng đắng ngắt nhưng lại chẳng có bao nhiêu là đau khổ. Cứ coi như tôi và Dũng đã hết duyên đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3471774/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.