Đưa chiếc túi xách lên vai chuẩn bị rời đi, tôi nói to vào bên trong qua tấm rèm cửa mỏng:
– Cậu Thuận mợ Liên, cháu xin phép về thành phố luôn!
– Ô thế cái Thúy về đấy à?
Âm giọng giả lả của mợ Liên – vợ cậu ruột tôi vang lên. Mợ ta vừa nói vừa gạt tấm rèm bước ra, khuôn mặt trắng nhợt chẳng có lấy một cảm xúc, tiếp lời:
– Đi vội thế Thúy? Sao không ở lại ăn cơm với cậu mợ và em Đức?
Tôi chẳng lạ gì tính cách của người đàn bà này, mồm miệng bà ta khéo léo như mật nhưng trong lòng toàn một bồ dao găm.
– Thôi mợ ạ, cháu về sớm còn có việc, cả cái Tuti gửi hàng xóm mãi cũng không tiện!
– Gớm… tự nhiên lại thành con mọn! Mà con bé cũng được một tuổi rồi ấy nhở? Thanh niên phơi phới lại nhận nuôi con người ta, mợ cũng chịu mày đấy! Còn chồng con sau này thì mày tính thế nào, thằng nào nó chịu cho?
Sắp đến ngày giỗ bà ngoại nhưng tôi không về được, sáng nay tranh thủ về thắp hương rồi định đi ngay. Nhớ ra chuyện gì, mợ Liên bĩu nhẹ môi, ánh mắt mợ ta không giấu vẻ giễu cợt nhìn tôi như soi mói mà nói:
– Thúy này, sáng nay mợ đi chợ, bà Tuyến mời cậu mợ đi đám cưới con trai lớn nhà bà ấy… thằng Dũng thế mà đã lấy vợ rồi, nghe bảo vợ nó giàu lắm, nhà cả cái biệt thự to lắm ở trên thành phố!
Âm giọng mỉa mai của mợ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-toi-dang-tim-anh/3471773/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.