Không biết bao lâu sau cô mới tỉnh, toàn thân đau nhức, nghĩ đến chuyện vừa xãy ra, cô bất giác ôm chân khóc, cô bây giờ rất bẩn ! Cô hận anh, hận anh đã tàn nhẫn lấy đi thứ quý giá nhất của cô, hận anh đã khiến cô đau đồng thời cô hận chính con tim mình, tại sao nó lại không phân biệt tốt xấu mà lại chọn anh ! Đang say mê khóc thì cửa phòng đột ngột mở ra , nghe tiếng động cô ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, ngay khi xác định được ai đi vào, cô thất kinh lùi lại, cơ thể run run ôm cứng chăn:
'' Cô vẫn còn sức để khóc được sao ?''
Anh đi vào, khuôn mặt lạnh lùng cùng chất giọng toát lên sự tàn ác của con mãnh thú hung dữ, trên tay là một bộ váy, ném về phía cô rồi đi đến chiếc ghế da hổ đắt tiền được đặt đối diện phòng, đưa ly rượu đỏ lên thưởng thức, nhàn nhã nói:
'' Cô mặc vào, đừng khiến tôi phải mất mặt vì con rối vô dụng như cô''
Khuôn mặt cô đỏ ửng, nước mắt khi nghe anh nói thế càng chảy nhiều hơn,trái tim đang kêu ngào trong lồng ngực đau nhói, cất giọng nghẹn ngào lên:
''Cho tôi ..lí ..do!''
'' Lí do? Lí do gì ?''
'' Tại sao....Lại đối xử với tôi..như vậy ?''
Anh nghe cô nói thế, bật cười thành tiếng, trong mắt chứa đựng nhiều sự khinh bỉ, anh xưa nay làm việc gì cần có cái gọi là ''lí do'' sao ?
'' Không có lí do gì cả, thuốc tôi đã chuẩn bị đầu giường, mau uống vào đi!''
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-tan-bao/909193/chuong-8.html