Tự nhiên 30.000 điểm rơi vào tay, hắn không khỏi ngơ ngẩn. tuy cách 1.000.000 điểm còn rất xa, nhưng thịt muỗi dù ít cũng là thịt. Hắn bây giờ từ cấp E đã đạt đủ điểm lên cấp C, tăng liền 2 cấp, đồng thời trả một lúc 3 nhiệm vụ, thế là coi như năm nay hắn chỉ ăn và nằm cũng đã hoàn thành số
nhiệm vụ tối thiểu được quy định.
Nhưng thời gian không còn nhiều, hắn trước mắt cứ để điểm trong thẻ, không dùng cũng chẳng sợ mất. Trước mắt lên Cự Phủ Sơn xem đồ trước đã.
- Tiêu huynh không phải còn có việc sao?
Được người này giúp, ngữ khí hắn không khỏi thân thiết hơn mấy phần.
Đường Tiêu gật đầu:
- Ta chính là muốn tới Cự Phủ Sơn mua mấy món đồ. Khi nãy tới trả nhiệm vụ tình cờ gặp được cậu nên quên mất. Haha. Não ta có chút hay quên. Được rồi. Vậy hẹn khi khác có dịp lại nói.
Dương Tuấn Vũ xoa xoa cằm:
- Tôi cũng muốn lên Cự Phủ Sơn dạo một vòng để mua một thanh vũ khí thuận tay. Nếu đã có duyên chi bằng cả hai kết bạn cùng đi?
Đường Tiêu vui mừng gật đầu:
- Vậy thì còn gì bằng. Tốt. Cùng đi. Mời.
- Mời.
Cả hai người sóng vai nhau đi trên đường lớn. Xung quanh họ có không ít ánh mắt tò mò, những lời thì thầm bàn tán, và ở một góc nào đó, Lê Cát đang đứng nói chuyện với mấy vị sư đệ, sư muội nhìn thấy thế thì khẽ lắc đầu. Người này tuy rằng không chết trận nhưng chỉ sợ sẽ bị tên kia đùa chết.
…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556429/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.