Khi người đàn ông kia vào xe, hắn liền ngồi vào ghế lái, ánh điện sáng rực trong xe khiến cả hai người đều nhìn rõ diện mạo của hắn.
Nhưng chưa nhìn qua thì chưa biết, nhìn thấy rồi thì giật mình.
“Người này còn quá trẻ, như thế nào ra tay độc ác như vậy? Hắn thật là sát thủ? Còn cô gái xinh đẹp tuyệt trần này thì sao?”
Hai người đều nghĩ nhưng tất nhiên chẳng có câu trả lời.
Hải Đường tuy không có ý gì nhưng ngoài sự trẻ trung của người này ra, cô cũng nhận ra hắn rất tuấn tú, dáng người cao lớn, còn trẻ nhưng tính cách rất trầm ổn.
Khiếp sợ qua đi, Hoàng Phi Hồng một lần nữa lại kinh ngạc, hắn chỉ tay lắp bắp:
- Anh.. anh chính là người ngày đó... ở cũng chỗ với người ngồi xe lăn?
Dương Tuấn Vũ cũng chẳng cần phải giấu, hắn chính là muốn người ta nhận ra mình, biết mình giúp hắn, sau này còn sợ hắn không đi theo sao? Hoàng Phi Hồng này thế nhưng lại là một kẻ rất có tình nghĩa, việc bán đứng ân nhân hắn còn chưa làm được:
- Đúng vậy. Chẳng những tôi biết cậu là người thắng trận hôm nay mà còn tìm hiểu qua một lượt gia cảnh của cậu rồi. Nếu cậu không thích tôi cũng chỉ có thể nói một câu xin lỗi, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ nhanh chóng biết mình gặp may thế nào. Trước hết khoan hãy nói, cứ đi tới viện gặp mẹ cậu đi, nếu chậm chút là không gặp được rồi.
Hoàng Phi Hồng giật mình nhào về phía ghế đằng trước, bất chấp kẻ này là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556374/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.