Lê Khôi đi tới gần hắn nói:
- Sao hả? Cảm giác tốt chứ?
Dương Tuấn Vũ đen mặt, hắn lè lưỡi chỉ chỉ vào cái lưỡi vẫn còn đang chảy máu:
- Anh nghĩ xem cảm giác có tốt không?
Lê Khôi trợn mắt, thở dài:
- Ài, đúng là hoa hồng đẹp nhưng có gai nha. Cậu lần sau nên bé hết gai đi rồi hẵng hái.
- Chuyện không như mọi người nghĩ đâu.
- Ừm, chúng tôi đều là người từng trải đều hiểu mà.
- Chúng tôi không có phải như vậy.
- Ừm, cậu thì ra cũng biết xấu hổ. Được rồi, yên tâm tôi sẽ không kể với ai đâu.
Dương Tuấn Vũ càng giải thích càng thấy sai sai, hắn quyết định giữ im lặng. Việc này càng nói thì càng gây hiểu lầm mà thôi. “Ừm, nhưng mà đúng là cảm giác rất tốt, phi phi, lại nghĩ lung tung cái khỉ gì thế này!!!”.
Vân Tú về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm vật ra giường nghĩ ngợi lung tung “Mình có phải quá dễ dãi rồi? Nếu khi đó mình cứ mặc hắn làm gì thì làm thì có phải hắn sẽ làm đến mức kia không? Sau hôm nay thì hai chúng ta sẽ đối mặt với nhau ra sao đây?..”
Chương trình một vạn câu hỏi vì sao được chiếu trong suy nghĩ của Vân Tú, cô cứ thơ thẩn nghĩ ngợi rồi chẳng biết mình chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
…
Sau hôm đó mọi thứ không có quá nhiều thay đổi, Dương Tuấn Vũ vẫn đối xử với Vân Tú như mọi khi, cô cũng không cần hắn biểu hiện gì bất thường cả. Cứ như vậy có lẽ mọi người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-sieu-cap/556120/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.