Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Cô ấy không sao, vừa đi qua thăm em.”
“Cô ấy thật sự không sao chứ?” Cô ấy khóc rời đi, sao có thể không việc gì?
“Ừ, hiện giờ xảy ra chuyện chính là em.” Âu Dương Lãnh giả vờ tức giận nói, “Chỉ đi ra ngoài thôi, sao có thể bị đụng xe? Nhìn thấy là ai không?”
“Xin lỗi, Lãnh, em không biết là ai muốn mạng của em.” Khi đó cô vốn hoàn toàn không chú ý, hơn nữa xe lao tới rất nhanh, cô hoàn toàn không kịp phản ứng. “Là ai cứu em?” Vu Thiện cảm kích người ra tay cứu cô.
“Cô Vu, cô không việc gì là tốt rồi.” Chu Minh ở bên cạnh trả lời, chỉ cần Vu Thiện không sao, cơn giận của Âu Dương Lãnh ít nhiều gì cũng dần dần biến mất một ít.
“Là anh?” Vu Thiện kinh ngạc nhìn Chu Minh đang nằm trên chiếc giường khác, trông thấy toàn thân anh toàn vết thương, hiểu ra là anh ta cứu mình! “Cảm ơn anh.” Ngược lại mình chỉ trầy da thôi.
“Không cần cảm ơn, tiện tay thôi.” Chu Minh gật đầu, sau đó xoay người không nhìn bên này nữa.
“Thiện Nhi, đã tỉnh, về nhà nhé.”
Vì Vu Thiện chỉ bị trầy da, bệnh viện cũng không có phòng bệnh cho cô mà là dùng chung một phòng với Chu Minh, đợi cô tỉnh là có thể ra viện, còn Chu Minh thì vẫn cần nằm viện.
“À, dạ.” Vu Thiện gật đầu, bệnh viện khiến cô cảm giác hít thở không thông, còn chuyện của mẹ nữa, nên cô gần như lập tức rời khỏi giường bệnh. “Cảm ơn anh, Chu Minh.” Vu Thiện nói cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-phu-nhan-chay-roi/555193/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.