Edit: Ngọc Hân
Trong thoáng chốc quanh thân Âu Dương Lãnh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, Vu Thiện phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lãnh một cái, không hiểu vì sao.
“Thiện Nhi, cậu có khỏe không?” Một giọng nói lo lắng vang lên trước mặt, Vu Thiện ngẩng đầu thì thấy Thượng Quan Thanh quan tâm nhìn mình, cô hơi nhếch khóe miệng: “Thanh, cậu đến rồi à.”
“Ừ, cậu nén bi thương!” Thượng Quan Thanh mỉm cười nắm tay cô an ủi.
“Cảm ơn, tớ rất khỏe.” Vu Thiện miễn cưỡng cười, có bạn bè quan tâm khiến lòng cô bớt đau lòng.
“Ngồi xuống trước đã.” Âu Dương Lãnh gật đầu với Thượng Quan Thanh, ôm lấy Vu Thiện đi về phía trước, khi Thượng Quan Thanh nhìn thấy Kinh Sở, ánh mắt sâu thẳm cắn chặt môi quay đầu sang chỗ khác.
Vu Thiện lặng lẽ theo Âu Dương Lãnh đi về phía mẹ nằm, hình mẹ treo trên vách tường mỉm cười nhìn cô, cô cảm giác mình thực sự khó thở, bước đi cũng nặng nề.
Âu Dương Lãnh phát hiện cô chậm chạp hơi nhíu mày, xoay mặt nhìn cô, sự đau đớn giữa hai hàng cô in sâu vào đầu anh, thì ra bề ngoài cô bình tĩnh nhưng trong lòng đau đớn.
Anh cứng rắn lôi cô đi, Vu Thiện bị ép buộc theo anh, trong mắt tràn đầy hơi nước đã không còn thấy đường đi trước mắt, đôi môi bị cắn ra máu cũng không biết đau.
Hai người đi về phía trước, Vu Thiện thẩn thờ đi theo Âu Dương Lãnh, người trước mặt nói gì cô đã không còn nghe thấy, cũng may Âu Dương Lãnh thay cô làm xong tất cả mọi chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-phu-nhan-chay-roi/555168/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.