Một thời gian sau, vếtthương của Bàng Sĩ Bân cũng từ từ lành hẳn, anh vẫn tiếp tục trị liệu, đi đứngcũng nhanh và tiện hơn, thậm chí thỉnh thoảng cũng không cần chống nạng đi nữa,vì thế anh quyết định….
“Tôi muốn đi làm!” Cứ nhưlà đang tuyên thệ, anh đột nhiên lớn tiếng nói.
Mắt nhìn người nọ tinhthần sắc mặt đều rất tốt, Hà Thu Nhiên cũng không phản đối, dù sao vết thươngcủa anh cũng đỡ hơn nhiều, tuy nói là ở nhà cũng có thể làm việc, nhưng dù saocũng không bằng ở công ty trực tiếp điều hành, vì vậy cô nhẹ gật đầu —-
“Được! Anh đi thay đồ đi,tôi sẽ đưa anh đi.” Cũng tốt, cô không cần phải suốt ngày ở trong nhà trừng mắtto mắt nhỏ với anh, rốt cục có thể tận dụng thời gian nhàn rỗi làm chuyện mìnhmuốn rồi.
Nghe cô trả lời, Bàng SĩBân hài lòng mỉm cười, trở về phòng thay quần áo.
Chốc lát sau, một chiếcxe cao cấp chạy ra khỏi ga ra, một đường chạy thẳng đến tòa cao ốc của tập đoànBàng thị.
Bây giờ, dù Hà Thu Nhiênvẫn như cũ lái xe như rùa bò, Bàng Sĩ Bân lại không hề mở miệng phàn nàn, cóthể là vì đã từng lãnh giáo “miệng lưỡi ác độc” của cô, anh rút được kinhnghiệm xương máu, không dám uốn nắn gì chuyện này nữa, cũng có thể là vì thườngxuyên được “tốc độ rùa bò” này đưa đến bệnh viện tập vật lý trị liệu nên anh đãsớm quen rồi, nói chung là cũng chẳng biết nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừngtrước cổng cao ốc Bàng thị, theo hướng dẫn của Bàng Sĩ Bân, Hà Thu Nhiên chậmrãi lái xe đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-ngang-hon-cua/39868/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.