Đến khi con đom đóm cuối cùng bay ra khỏi bình, rung cánh bay vào không trung, cùng các đồng bạn của mình bay khắp nơi. Hoắc tiên sinh nhìn những điểm sáng xanh lục không thấy điểm dừng trước mặt mình, thật lâu sau, mới tìm về khả năng ngôn ngữ của mình. 
“Em đi… Bắt đom đóm?” 
“Ừ, vừa nãy tôi thấy bọn nó bay xung quanh ở bên kia, nhưng không chắc có phải không, đi qua nhìn thoáng qua, chưa nói với anh.” Bạch Thanh Thanh cúi đầu đóng nắp bình, giải thích: “Bắt được chúng nó cần hơi nhiều thời gian nên tôi về trễ.” 
Hoắc tiên sinh hơi hé miệng, không biết nên nói gì, ừ một tiếng, mím chặt môi. 
Bạch Thanh Thanh hỏi anh: “Anh thích không?” 
“… Ừm.” 
“Vậy là tốt rồi.” 
Hai người cùng trầm mặc. 
Vẫn là cún con không kiềm được, giãy giụa muốn chui ra khỏi ngực Hoắc tiên sinh, Hoắc tiên sinh đặt nó xuống đất, nó mừng rỡ chạy đến đám đom đóm chơi đuổi bắt, đom đóm tuy bay chậm chạp, nhưng không để cho móng vuốt của nó đụng đến. 
Hoắc tiên sinh phản ứng không kịch liệt như Chúc Chúc. 
Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng quan sát biểu cảm của anh, ngoại trừ kinh hỉ đã đoán được, còn có một thứ khác. Cô hỏi ngay: “Làm sao vậy?” 
“Không có gì.” Hoắc tiên sinh dừng một chút: “Anh rất thích.” 
“Vậy anh…” 
Hoắc tiên sinh nhíu mày nhìn cô, môi giật giật, nhịn xuống không nói: “Lần sau không cần chạy xa như vậy.” 
“Hửm?” 
“Anh sẽ lo lắng… Chúc Chúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-lay-nham-kich-ban/2140961/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.