Tuy Hoắc tiên sinh mang rất nhiều đồ đạc, nhưng số lượng vẫn có hạn. Xử lý xong con cá, Bạch Thanh Thanh dừng lại.
Hoắc tiên sinh nhìn cô đến phát sầu, trong lòng anh u tối, khụ một tiếng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không đủ bếp.”
Hoắc tiên sinh nhìn thoáng qua bếp lò không dùng bên kia: “Cái đó?”
“Cái đó có tác dụng khác.”
“…”
Trong kế hoạch có nói đến vấn đề bếp không đủ dùng không nhỉ? Bạch Thanh Thanh đang ở đây, lúc này anh không thể lấy bản kế hoạch trong túi ra xem, Dương Xảo Mạn chuẩn bị đồ rất đầy đủ, nếu anh làm theo kế hoạch, chắc chắn là đủ, nhưng hiện tại đều là Bạch Thanh Thanh làm, anh không thể lấy thực đơn ra cho Bạch Thanh Thanh, nói cô đừng làm những món đó nữa, làm những món trong thực đơn được không?
Hoắc tiên sinh buồn rầu.
Bạch Thanh Thanh suy nghĩ, cô nhìn một vòng quanh đây, đặt cá xuống đất rồi bước đi, đến khi trở lại, trên tay đã có mấy tảng đá.
Hoắc tiên sinh sửng sốt: “Thứ này để làm gì?”
“Làm bếp.”
“…”
Bạch Thanh Thanh đặt cục đá xuống, lặp lại vài lần, cô đơn giản mà thô bạo nối chúng thành một vòng, vậy mà thật sự xếp ra thành một cái bếp giản dị, treo nồi lên giá, dùng nhánh cây nhóm lửa, nước trong nồi được chậm rãi nấu lên.
Hoắc tiên sinh dại ra.
Cứ cứ cứ… cứ thế làm ra một cái bếp?!
“Được rồi, không cần lo lắng.”
Bạch Thanh Thanh để Hoắc tiên sinh và Chúc Chúc ở đây, còn cô đi một mình vào rừng, đem về một đống rau dại.
“Rau cải rất khó mang theo, nếu đã đi dã ngoại thì nên lấy những thứ có sẵn.” Cô vừa rửa rau vừa nói: “Nếu anh thật sự không phân biệt được, vậy cũng có thể ăn mấy loại rau sấy khô, chỉ là mùi vị không ngon.”
Hoắc tiên sinh ngồi một bên, chưa hồi thần từ cái bếp ban nãy, không ngừng gật đầu theo bản năng.
Anh nhìn Bạch Thanh Thanh thuần thục làm sạch các loại rau dại, để vào nồi, rất nhanh một dĩa rau dại xào đã ra lò.
Đồ đạc Dương Xảo Mạn chuẩn bị đương nhiên cũng có rau quả sấy khô như lời cô nói, còn chuẩn bị một thực đơn đơn giản, bản kế hoạch có tới mấy trang, kết quả bây giờ đến cái nồi Hoắc tiên sinh cũng không đụng đến.
Tiếp theo! Tiếp theo nhất định phải đoạt lấy việc kế tiếp của Bạch Thanh Thanh, tìm về tôn nghiêm bạn trai của mình!
Hoắc tiên sinh tự hỏi, bàn tay không tự giác vuốt ve bộ lông mềm mại của Chúc Chúc, đến khi anh phục hồi tinh thần lại, Bạch Thanh Thanh đã đưa một cái chén đến bên miệng anh.
“Canh cá chín rồi đó, nếm thử xem.”
Hoắc tiên sinh cũng không cầm lấy, cúi đầu trực tiếp nếm thử một miếng, thanh đạm tươi ngon, ngon như bình thường nấu ở nhà. Đút Hoắc tiên sinh xong, Bạch Thanh Thanh cẩn thận rỉa hết xương cá, cho cún con ăn.
“Gâu gâu!”
Chúc Chúc rất thảo mãn, cái đuôi lắc lắc không ngừng, nó giãy giụa chui ra từ lồng ngực Hoắc tiên sinh, ngậm chén cơm của mình qua một bên, vùi đầu vui sướng uống canh.
Nướng thịt, nấu canh, xào rau, một mình cô làm hết, bình tĩnh tự nhiên, không để cho Hoắc tiên sinh có cơ hội nhúng tay vào, cùng Chúc Chúc lẳng lặng ngồi một bên làm bình hoa.
“Lúc nãy tôi thấy có không ít hoa quả trên cây, có vẻ đã chín rồi.” Bạch Thanh Thanh nói: “Nếu anh thấy chán, có thể qua đó nhìn.”
Đôi mắt Hoắc tiên sinh sáng lên!
Anh lập tức đáp ứng, cún con bên cạnh đã ăn hết phần mình, đẩy chén cơm lên phe phẩy đòi nữa, thân thể bất ngờ bị ôm lên, Bạch Thanh Thanh phất tay với bọn họ, nhìn theo Hoắc tiên sinh và Chúc Chúc đi vào rừng cây.
Vừa ra khỏi tầm mắt Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh lập tức dừng lại, lấy bản kế hoạch ra, đọc tiếp phần sau.
“‘nếu các bước đi trước không thành công cũng không sao, thời gian dự định còn rất dài, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ… Dựa theo những bình luận trên mạng, vùng này không bị ô nhiễm, đặc biệt là buổi tối, phong cảnh rất đẹp, ở đây nổi tiếng nhất chính là cảnh đêm, mặc dù Bạch tiểu thư rất mạnh mẽ, nhưng cũng là một người rất thích lãng mạn, có cảnh sắc mỹ lệ, còn có Hoắc tổng ôn nhu săn sóc, thái độ của cô ấy sẽ mềm xuống, sẽ nói với Hoắc tổng những câu nói nhiệt tình… Lúc này, chính là thời điểm để Hoắc tổng ra tay đó! ’”
“‘PS, dưới đây là những lời ngài có thể nói:…………’”
Nhìn đến nội dung cuối cùng, Hoắc tiên sinh gấp bản kế hoạch lại nhét vào túi.
Ngắm phong cảnh gì gì đó, Bạch Thanh Thanh hoàn toàn không làm theo kế hoạch của anh. Lời kịch thư ký Dương chuẩn bị rất nhiều, làm anh không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh Bạch Thanh Thanh nói những câu đó với mình, hình ảnh cuối cùng làm tai Hoắc tiên sinh đỏ bừng, anh tin rằng, với khí thế tổng giám đốc bá đạo của anh, tuyệt đối có thể làm Bạch Thanh Thanh vừa lòng!
Chúc Chúc đáng thương cắn góc áo anh: “Ngao ô…”
Hoắc tiên sinh hồi thần, an ủi nó một phen, ôm nó đi đến chỗ Bạch Thanh Thanh nói, quả nhiên thấy được có mấy chùm trái cây nặng trĩu, nhánh cây bị sức nặng của chúng cong xuống, duỗi tay là có thể hái được.
Anh cởi áo khoác đặt xuống đất, hái được một đống giấu trong áo khoác, sau đó đem Chúc Chúc đặt vào trong dó, ôm chúng nó trở về.
Được bao phủ trong hương thơm của trái cây, chó con ngửi ngửi, say mê rung đùi đắc ý.
Làm xong mọi việc, trời đã tối đi. Bọn họ vào rừng nhặt thêm nhánh cây, Bạch Thanh Thanh lăn lộn vài lần, một nhóm lửa trại được đốt lên trong sân. Giá nướng bị lửa đốt đen, que nướng đã được xử lý rung rung, nước thịt thấm ra ngoài, được ánh lửa chiếu sáng, nhìn qua thật sự rất hấp dẫn.
Cầm xiên thịt, bưng canh cá, bên cạnh còn có trái cây, toàn bộ quá trình, Hoắc tiên sinh chỉ ngồi một bên ôm chó có hơi bàng hoàng.
Bạch Thanh Thanh tiếc nuối lên tiếng: “Tiếc là ở đây không phải nhà, điều kiện không đủ, chỉ có thể làm nhiêu đây. Tối nay tôi định làm tôm hùm, đã mua sẵn luôn rồi, bây giờ còn đang trong tủ lạnh.”
Hơn mười phút sau, Hoắc tiên sinh cách túi sờ sờ bản kế hoạch, cúi đầu ăn mì.
Xung quanh dần dần tối đi, Hoắc tiên sinh cách vài phút phải sờ túi một lần, đến khi trời tối hẳn, nhìn thấy cảnh đêm như những người trên mạng đã nói, Hoắc tiên sinh mới thở phào.
Kế tiếp, chính là thời điểm phát huy mị lực bạn trai của tổng giám đốc bá đạo!
Hoắc tiên sinh ngẩng đầu ưỡn ngực, ho hai tiếng, tự tin mà xoay đầu: “Em…” Á?
Mới nãy Bạch Thanh Thanh còn ngồi cạnh anh, sao bây giờ không thấy cô đâu?!
Thay vào đó là Chúc Chúc ngồi cạnh anh: “Ngao!”
“Thanh Thanh?”
Hoắc tiên sinh nhìn khắp nơi, gọi vài tiếng, lửa trại ở giữa sân còn đang cháy phừng phực, những nơi được chiếu sáng không hề có bóng dáng Bạch Thanh Thanh. Hoắc tiên sinh không dám đi quá xa, đi vài vòng quanh lều trại, mở cửa xe nhìn vào, làm sao cũng không tìm thấy cô.
“Gâu gâu.”
Chó con chậm rãi đi theo.
Hoắc tiên sinh bất đắc dĩ ôm nó lên: “Chúc Chúc, không thấy mẹ mày đâu rồi.”
Anh sờ túi quần, kế hoạch Dương Xảo Mạn viết không có việc Bạch Thanh Thanh đột nhiên biến mất, phải làm gì đây, anh còn không quen thuộc với chỗ này bằng Bạch Thanh Thanh, ngay cả sóng điện thoại cũng không tốt, lúc này không thấy Bạch Thanh Thanh đâu, anh cũng không có cách liên hệ với cô.
Biết Bạch Thanh Thanh sẽ không đi quá xa, Hoắc tiên sinh tìm khắp nơi không thấy cô, sợ lúc cô quay về thì mình đi lạc mất, đành phải một mình cô đơn ngồi ở vị trí cũ.
Anh cúi đầu nhìn Chúc Chúc: “Không thấy mẹ mày đâu, bây giờ chỉ có hai chúng ta ngồi đây ngắm phong cảnh.”
“Gâu gâu!”
“Mày có lạnh không? Tối nay có vẻ lạnh lắm, tao đi lấy chăn đến.”
“Gâu gâu!”
“Mày nói xem, mẹ mày đi đâu rồi? Bạch Thanh Thanh cũng chỉ mới đến đây lần đầu tiên, chỉ có một mình giữa trời tối, nếu lạc đường thì làm sao?”
“Gâu gâu!”
Hoắc tiên sinh lo lắng không yên: “Đúng vậy, cho dù cô ấy có lợi hại đến đâu, cũng là lần đầu tiên đến đây, không quen thuộc với đường sá, lỡ đi lạc, không về nữa thì làm sao?”
“Có phải bây giờ Bạch Thanh Thanh đang rất hoảng hốt? Điện thoại không có sóng, tao không gọi cho cô ấy được, nếu hiên tại cô ấy đang cầu cứu thì làm sao?”
“Không không, sẽ không như vậy đâu, Bạch Thanh Thanh biết chừng mực, sẽ không đi loạn đâu, nói không chừng chỉ đi dạo một vòng quanh đây thôi.”
“Nhưng mà có phải cô ấy đã đi hơi lâu rồi không? Nếu cô ấy đi xa quá thì làm sao bây giờ? Ở đây tối như này, không có đèn, cô ấy sẽ không nhìn thấy.”
“Đèn pin… À, cô ấy có đem theo đèn pin.”
Hoắc tiên sinh lấy chăn lung tung quấn cả mình và Chúc Chúc vào, trong miệng lải nhải không ngừng, bàn tay còn vuốt loạn bộ lông ngay ngắn của cún con.
“Hay là… Tao chờ một chút? Nếu Bạch Thanh Thanh chỉ đi dạo một vòng, chắc là sẽ về nhanh thôi, nếu cô ấy về đây mà không thấy tao thì sẽ lo lắng.”
“Gâu gâu!”
“Đúng không, mày cũng thấy vậy?”
“Ngao!”
Hoắc tiên sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, bây giờ cho dù cảnh đêm có đẹp đến mấy cũng không thể làm anh tĩnh tâm lại, anh xách theo ghế gấp ngồi xuống cạnh đám lửa, nhìn ngọn lửa bùng lên trong gió, bên tai là âm thanh nhánh cây bị đốt.
Trong đầu anh đang tính giờ.
Đêm tối làm anh không thể biết được đã trôi qua bao lâu, chỉ có thể không ngừng lấy điện thoại ra nhìn giờ, thuận tiện nhìn cột sóng.
Trong lòng Hoắc tiên sinh thầm định ra một thời gian giới hạn, càng gần thời điểm đó, anh lại càng ngồi không yên, quấn chăn ôm Chúc Chúc đi tới đi lui.
Bạch Thanh Thanh… Bạch Thanh Thanh không nói với anh một tiếng đã chạy đi, chẳng lẽ không biết anh sẽ sốt ruột hay sao?!
Lâu như thế rồi Bạch Thanh Thanh vẫn chưa về, bây giờ cô đang ở đâu vậy?
Nếu bây giờ cô trở lại ngay lập tức, anh sẽ không truy cứu chuyện cô đột ngột rời đi!
Hoắc tiên sinh bất tri bất giác rời xe lửa trại, đi vào vùng tối sâu hoắm.
Anh quá nôn nóng, thậm chí không phát hiện xung quanh xuất hiện ánh sáng lòe lòe.
“Thanh Thanh…”
“Hoắc Minh Châu.”
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng của Bạch Thanh Thanh, trước mắt Hoắc tiên sinh sáng ngời, trong lòng mừng như điên, tất cả nóng nảy trong lòng vừa nãy đều hóa thành thiên ngôn vạn ngữ (ngàn vạn lời nói),anh xoay người lại, phẫn nộ trừng mắt nhìn bạn gái đã biến mất suốt mấy tiếng đồng hồ, lời nói nghẹn một đống trung bụng chuẩn bị phun trào.
Bạch Thanh Thanh mở cái bình trong tay, vô số điểm sáng chen chúc nhau bay ra, lung linh, lấp lánh nhấp nháy, bay múa quanh Hoắc tiên sinh.
Thiên ngôn vạn ngữ gì đó của Hoắc tiên sinh, một câu cũng cũng không thốt ra được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]