Bệnh viện đêm khuya vẫn bật đèn sáng trưng như thường ngày, vài người với gương mặt nhợt nhạt lui ra lui vào. Đêm khuya nên hạn chế âm thanh, không khí lúc này khiến Anh Kiệt thấy lạnh sống lưng.
Anh đi nhanh đến phòng của hai con người mang phiền phức cho mình. Gia Bảo và Thái Hưng nằm trong phòng dịch vụ, hai phòng lại đối diện nhau nên cũng tiện di chuyển.
Đến nơi, anh nhìn qua khung cửa kính thấy người nằm bên trong thì bỗng an lòng. Vừa hay bác sĩ từ phòng Gia Bảo đi ra, anh kéo lại hỏi thăm tình hình bên trong.
Vị bác sĩ đã ngoài bốn mươi, gương mặt tròn trịa, làn da trắng tái, nhợt nhạt, có thể thấy rõ hai quầng thăm mắt. Ông cố gắng nở một nụ cười với Anh Kiệt.
“Người nhà cậu không sao rồi, cậu Gia Bảo nghĩ ngơi một đêm sẽ tỉnh lại sớm thôi. Còn cậu Thái Hưng bị suy nhược cơ thể cộng với mất máu nên chắc sẽ lâu tỉnh hơn một chút. Người nhà nên chú ý chăm sóc cậu ấy, đừng để làm việc quá sức.”
Anh Kiệt đứng bên cạnh nhìn ông bác sĩ kinh ngạc. - “Hai người kia không phải…”
“Vậy nhé, tôi còn có bệnh nhân cần khám. Tôi đi trước đây.” - Bác sĩ nhận điện thoại liền lập tức cắt ngang lời Anh Kiệt, gấp gáp đi xuống lầu dưới.
Anh Kiệt bất lực nhìn bóng dáng ông bác sĩ, anh quay lại nhìn hai người nằm trong phòng bệnh rồi ngáp dài một hơi. Thấy không còn việc gì nữa anh cũng quay đầu đi xuống lái xe về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/353219/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.