Một tháng này, Tuấn Minh xin nghỉ ở tiệm để tập trung lo ôn thi. Anh vừa học trên trường vừa học nhóm, làm bài tập, báo cáo,…
Một ngày có 24 tiếng, Tuấn Minh đã dành hết 19 tiếng để ôn tập và sinh hoạt cá nhân. Thời gian còn lại là nghỉ ngơi. Dẫu biết là phải học nhưng cũng không thể như thế này được.
Sở dĩ anh cố gắng như vậy cũng chính vì giành học bổng. Trong trường anh còn có rất nhiều người quan tâm đến học bổng này, họ thậm chí học đến cả quên ăn quên ngủ. Bởi thế cạnh tranh là rất khốc liệt, nếu anh không cố gắng thì thật không biết phải kiếm tiền lo học phí như thế nào đây.
Sau một ngày dài, Tuấn Minh từ trường trở về nhà. Con đường dài hẹp, hai bên là hàng cây bàng, cây phượng.
Lúc này cũng tầm chín giờ, bầu trời dần tối tại chỉ để lại trên khoảng không một màu xanh thẫm, đen dần của những đám mây.
Đèn đường mờ ảo, ở rất xa mới thấy một cái. Gió thổi lên mang theo hơi lạnh, những cơn gió mạnh quét qua tán lá làm những chiếc lá vàng, lá già cứ thế buông mình, nhẹ nhàng rơi xuống.
Tuấn Minh vừa đi vừa ngắm nhìn lá rơi, cảnh tượng có chút thê lương. Đi một mình anh tự nhiên cảm thấy cô đơn, tâm trạng.
Con hẻm dẫn vào nhà anh ở phía trước, cách chỉ còn 100 mét.
‘Mau về nhà còn tắm rửa, ăn cơm, chuẩn bị cho ngày mai thuyết trình trước khoa mới được.’ - Tuấn Minh nghĩ thế liền nhanh chân đi về.
Đầu hẻm có một cây bàng, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/353186/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.