Tuấn Minh đi phía trước, Gia Bảo theo sau với toàn thân ướt nhẹp. Nước từ quần áo, đầu tóc anh rơi xuống lã chã.
Hai người đứng cách nhau gần một mét, chậm rãi lội bộ trên đường, không ai nói với ai câu gì.
Về đến sân nhà, mẹ Tuấn Minh nhìn thấy và lo lắng đầu tiên không phải là con trai mình mà chính là “chuột lột” Gia Bảo với đôi môi nhợt nhạt, bộ dạng ướt sũng.
Bà sốt sắng đến cạnh. - “Cháu bị sao vậy? Lúc đi còn bình thường mà, tại sao về lại thành ra thế này rồi?”
Gia Bảo át xì vì lạnh, nở nụ cười gượng gạo nhìn người phụ nữ trước mặt. - “Chắc đi không quen trên đất trơn, cháu bị trượt chân ngã xuống sông thôi. Bác không cần lo đâu ạ.”
Mẹ Tuấn Minh không thể không lo. Khi nhìn qua Tuấn Minh thì bà có chút khó chịu khi con trai bà cứ đứng đó chắp tay sau đít, không thèm quan tâm, hỏi han đồng nghiệp một tiếng nào.
Bà kéo mạnh tay Tuấn Minh lại, nghiêm mặt nói đến. - “Bạn con bị như vầy rồi còn không mau đưa cậu ấy đi tắm rửa, thay đồ đi. Không thôi là bị bệnh đấy. Mau đưa cậu ấy đi đi. Mẹ đi pha trà gừng cho.”
Lòng Tuấn Minh đầy kinh ngạc, nhìn mẹ rồi lại quay qua Gia Bảo. Thấy ánh mắt Gia Bảo có chút đắt chí thì tức không thôi.
Mới ngày hôm qua, Tuấn Minh còn là báu vật quý giá trong lòng cha mẹ, được ăn cả bàn thức ăn ngon, được hỏi han, yêu thương đủ kiểu. Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-khong-the-xa-toi-sao/3206754/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.