Tĩnh Tri ở một bên nhìn thấy cảnh như vậy cảm thấy cực kỳ dễ chịu, cô cảm thấy vui vẻ vì con gái mình rất hiểu chuyện, lại vừa cảm thấy vui mừng vì thấy Nặc Nặc rất ngây thơ và đáng yêu. Nhưng nghĩ đến Tương Tư, cô lại không sao kìm chế nổi lòng mình, nước mắt lại ào ạt tuôn rơi. Cô ở bên con gái Khả Khả của mình, trông coi con gái một ngày suốt 24 tiếng đồng hồ, thật sự vẫn còn cảm thấy chưa đủ, vẫn sợ con sẽ gặp phải điều gì uất ức, Nặc Nặc mới lớn bằng ngần này đã không còn mẹ, từ nay về sau con bé sẽ ra sao đây?
Thiệu Đình bắt gặp cô lại rơi lệ, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay kéo cô lại, ôm vào trong ngực, hạ thấp giọng xuống, nói: "Bây giờ em đã là người lớn rồi mà vẫn còn khóc nhè, em muốn để Khả Khả nhìn thấy sao, thế nào con gái cũng sẽ chê cười em đó."
Tĩnh Tri úp mặt vào trên vai anh, trong chốc lát nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi: "Thiệu Đình, trong lòng em thấy rất khó chịu, cứ nghĩ đến Tương Tư là em lại thấy vừa khó chịu vừa hối hận. Nếu như lúc trước chúng ta không rời khỏi nơi này để đi châu Úc, Tương Tư sẽ không phải chịu cảnh tứ cố vô thân, sẽ không phải chịu những nỗi khổ sở lớn như vậy, hiện giờ không hiểu thi thể cô ấy đã được đưa tiễn thế nào nữa... Chung quy em cảm thấy rất có lỗi với cô ấy..."
Trên gương mặt tuấn dật của Mạnh Thiệu Đình hiện rõ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552273/chuong-745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.