Chương trước
Chương sau
Editor: May
Đỗ phu nhân thấy Đỗ Phương Phương khóc lóc om sòm như vậy, cha mẹ vợ tự nhiên đau lòng con rể, vội vàng đi qua liều mạng kéo Đỗ Phương Phương ra, lại không có cách nào nên đành khuyên Hà Dĩ Kiệt, nói: “Dĩ Kiệt, không bằng con đi về trước, mấy ngày nữa mẹ tự mình đưa nó trở về...”
“Mẹ...” Vẻ mặt Hà Dĩ Kiệt khổ sở, đỏ vành mắt đứng ở một bên, ánh mắt giằng co ở trên người Đỗ Phương Phương, đều là tràn đầy yêu thương và áy náy.
Đỗ phu nhân nhìn thấy càng vừa xấu hổ vừa đau lòng, oán hận đập Đỗ Phương Phương mấy cái, rơi lệ mắng: “Con không thể khiến người bớt lo được ư? Dĩ Kiệt là người tốt như vậy, con còn náo cái gì! Rốt cuộc tới lúc nào thì con mới có thể trưởng thành đây? Sao con cứ không hiểu chuyện như vậy!”
Đỗ Phương Phương nghẹn khuất oa oa khóc lên, hất tay Đỗ phu nhân ra liền vọt lên trên lầu...
Đỗ tiên sinh nhíu mày lắc đầu, ngay cả Đỗ lão tướng quân cũng là vẻ mặt tức giận. Đỗ phu nhân tự mình tiễn Hà Dĩ Kiệt ra, thấy bộ dáng gục đầu ủ rủ của hắn, không khỏi mềm lòng, lại kéo hắn an ủi hồi lâu, mới tiễn hắn lên xe rời đi...
Đỗ phu nhân thấy Hà Dĩ Kiệt lái xe đi, lúc này mới vội vã quay người lại. Mới vừa đi vào phòng khách, liền đối diện với lão tướng quân đang vội vã ra ngoài, Đỗ phu nhân vội vàng nặn ra một nụ cười: “Cha, Phương Phương không hiểu chuyện... Làm cho ngài phí tâm...”
Lão tướng quân hừ lạnh một tiếng, khí giận vẫn chưa tiêu tan: “Hướng Mai, con hung hăng giáo huấn nó một chút cho ta, đã gả cho người, làm con dâu người ta, còn nháo như vậy nữa, có hại chỉ là bản thân, mất mặt chỉ là nhà họ Đỗ chúng ta! Dĩ Kiệt là người đàn ông tốt rất khó tìm? Con bảo nó lập tức về nhà cho ta! Ta không muốn phải nhìn thấy nó ở nhà họ Đỗ nữa!”
Đỗ phu nhân không dám cãi lại, liên tục gật đầu đồng ý, lão tướng quân lại thở hổn hển rống lên mấy câu, lúc này mới nổi giận đùng đùng rời đi.
Đỗ phu nhân đứng ở nơi đó, chân đứng thẳng như nhũn ra, lại nghĩ tới con gái tùy hứng thô bạo như vậy, chua xót và khổ sở ở trong lòng liền cuộn trào mãnh liệt.Bà chỉ có một đứa con gái này, bà không muốn nhìn thấy nó mắc thêm lỗi lầm nữa, trên đời này làm gì có đàn ông nào không trộm thịt? Không nói Dĩ Kiệt là bị oan uổng, dù thằng bé thực sự có người ở bên ngoài, cũng không thể dùng biện pháp náo loạn, chỉ biết khóc chỉ biết la lối om sòm, có người đàn ông nào sẽ thích? Dù lúc đầu tâm còn có áy náy, đến cuối cùng chỉ sẽ biến thành chán ghét, càng may mắn chính mình đã di tình biệt luyến!
Đứa con ngốc này, sao nó lại không hiểu chứ?
*********************
Người của thư ký Triệu người ùn ùn kéo tìm năm ngày, mới xem như là tìm được tumg tích Tương Tư dựa theo những dấu vết kia, chỉ là lúc trước bọn họ rất ít khi nhìn thấy Tương Tư, theo dõi mấy ngày, cũng không dám xác định cô gái có bộ dáng quê mùa kia là người Hà Dĩ Kiệt muốn tìm. Đợi đến sau khi Hà Dĩ Kiệt trở về từ thủ đô, thư ký Triệu lập tức liền đi tới phòng làm việc của hắn, sau khi nói những tình huống này, Hà Dĩ Kiệt liền trầm mặc.
Hắn cảm giác hiện tại mình đứng ở một ngã tư đường, không biết nên đi về hướng nào. Dựa theo suy nghĩ cho tới bây giờ của hắn, hắn không nên gặp lại cô, cũng không nên quấy rầy cô, thế nhưng hiện tại Đỗ Phương Phương cũng biết cô còn ở nơi này, hơn nữa bây giờ trạng thái của Đỗ Phương Phương quá không ổn định, hắn cực kỳ lo lắng cô ta sẽ âm thầm động tay động chân gì đó với Tương Tư.
Nhưng nếu đi gặp cô, dùng thân phận gì đây, dùng tâm tình gì đây, lại còn có tư cách gì nữa? Nếu hắn không yên tâm, vậy thì có thể âm thầm sai người bảo vệ cô, hoặc là cưỡng chế cô rời khỏi đây, đi đến địa phương mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chỉ là vì sao, vẫn muốn liếc nhìn cô một cái, vẫn không kiềm chế được một phần khát vọng kia. Hắn nhớ cô, mà cô ở nơi cách hắn gần như vậy, dù chỉ là ở xa xa liếc nhìn cô một cái, hắn cũng sẽ yên tâm, liền hoàn toàn buông xuống, sau đó đi ra khỏi thế giới của cô, hắn tiếp tục sa đọa, tiếp tục cuộc sống thống khổ dài dằng dặc của hắn -- mà ai sẽ biết, lúc nào cuộc sống sẽ lặng yên hạ màn che xuống?
Hà Dĩ Kiệt hơi cười khổ một tiếng, thư ký Triệu đứng ở một bên, có chút muốn nói lại thôi. Nếu như cô gái kia thực sự là Văn tiểu thư, anh ta nên nói như thế nào với Hà Dĩ Kiệt -- nói bên cạnh cô, vẫn luôn có một chàng trai trẻ tuổi đi theo?
“Triệu thư ký...” Hà Dĩ Kiệt nhắm mắt, ngón tay thon dài chống ở chân mày, huyệt thái dương vừa nhảy nhảy đau, trên trán hắn ẩn ẩn có mồ hôi, giọng nói giống như truyền đến từ thế giới khác, giảm thấp nửa âm điệu xuống: “An bài một vài người có năng lực ở bên cạnh cô ấy, âm thầm bảo vệ cô ấy, chuyện sau này... tôi sẽ an bài sau.”
Lời nói của thư ký Triệu đến bên miệng, lại cường ngạnh nuốt xuống, anh ta gật đầu đáp: “Vâng, vậy tôi liền đi làm.”
Lúc anh ta đi tới cạnh cửa, Hà Dĩ Kiệt chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói vang lên: “Cô ấy... thoạt nhìn, thế nào?”
Bước chân thư ký Triệu dừng một lát, trong lòng hơi kinh ngạc, anh ta chưa từng nghe qua giọng nói như vậy của Hà Dĩ Kiệt, dùng giọng điệu cẩn thận cô đơn lại mang theo một chút mong đợi.
“Không tốt lắm...” Thư ký Triệu nhíu mày, rốt cuộc vẫn quyết định nói thẳng ra. Anh ta chỉ là thuộc hạ của Hà Dĩ Kiệt, tự nhiên không thể có bất kỳ giấu giếm với hắn, nếu như hôm nay anh ta không nói, sau này Hà Dĩ Kiệt tự mình phát hiện, khó bảo đảm trong lòng hắn sẽ không có suy nghĩ gì với mình.
“Trước đây tôi từng gặp qua Văn tiểu thư mấy lần, bộ dáng cô ấy bây giờ rất khác với trước đây. Tôi nhìn thấy, gần như cũng không dám khẳng định là cô ấy...”
Truyện cực hay mới:,- 2.-3.-4.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.