Editor: May
Tương Tư khóc gật đầu, luống cuống tay chân lục tìm điện thoại di động. Lâm Ngữ Thiến giống như sợ choáng váng đứng ở một bên hồi lâu cũng không hé răng, bỗng nhiên như gặp quỷ chỉ vào Hà Dĩ Kiệt thét to: “Anh là Hà Dĩ Kiệt? Anh tên là Hà Dĩ Kiệt?”
Hà Dĩ Kiệt đau nhức, hoàn toàn không có tâm tư để ý tới cô ta. Lâm Ngữ Thiến lại hét lên một tiếng, mặt trắng như tờ giấy xoay người chạy rất nhanh...
Tương Tư khóc, toàn thân run rẩy gọi điện thoại, thấy hắn dựa vào ở trên cây bên cạnh nhắm hai mắt, trên trán đều là những giọt mồ hôi hột lớn như hạt đậu, cô đau lòng, nước mắt liền rơi xuống, cầm lấy cánh tay của hắn không dám buông. Hà Dĩ Kiệt khó chịu nói không ra lời, chỉ cảm thấy đứng cũng đứng không nổi, lúc ấy hắn cũng không biết là trúng ngọn gió nào, lúc sắp đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy động tác của Lâm Ngữ Thiến, hắn liền cảm giác không ổn, không có một chút suy nghĩ nào, liền tiến lên ôm lấy cô.
Mà lúc này, nhìn cô khóc thành bộ dáng chật vậy như vậy, hắn lại cảm giác mình lại giống như không hối hận chút nào.
Nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của cô, lần này hoàn toàn có thể thu được tâm của cô đi, trong lòng Hà Dĩ Kiệt nghĩ như vậy, bàn tay liền nhẹ nhàng cầm tay cô: “Đừng khóc, tôi không đau...”
Tương Tư khóc gần như ngất xỉu, khóc thút thít khàn giọng nói: “Hà Dĩ Kiệt, anh đừng nói chuyện, một lát nữa xe sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552175/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.