Editor: May
Toàn thân Tương Tư đều đang phát run, đau đớn khiến cô khóc cũng khóc không được, trước ngực ẩm ướt dính dính một mảnh không thoải mái, nhưng cô lại lười động, giống như đã chết, cũng không có sức lực để giơ một ngón tay lên. Hà Dĩ Kiệt trần truồng xuống giường, rót một ly nước ấm lớn, hắn uống vài hớp rồi đi trở về bên giường, thấy cô một thân vết ứ động nằm ở nơi đó, mặt trắng như tờ giấy, giống như sẽ phát sáng ở trong bóng đêm, hắn nghe được tim của mình than thở một tiếng, khom lưng giúp cô thu dọn qua loa thân thể một chút. Hắn ngồi ở bên giường, ôm cô vào trong ngực, đưa cái ly đến bên miệng cô, đút cô mấy ngụm nước. Cô nhắm hai mắt ngoan ngoãn uống nước, như là một búp bê vải mặc hắn bài bố.
Thân thể mềm mại trong ngực giống như bột mỳ, hắn lại có một chút nắm giữ không được, hôn cái miệng nhỏ nhắn trên mặt cô mấy lần, xoa bóp khắp nơi trên người cô một chút, rồi hắn mới thở dài một hơi, thả cô lại trên giường, “Vật nhỏ, đêm nay bỏ qua cho cô trước, ngày mai ngày mốt đừng đi trường học, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia tôi dẫn cô đi đến một nơi tốt.”
Hắn nói xong, vỗ nhẹ ở trên đầu cô; “Ngủ đi.”
Tương Tư thật mệt không chịu nổi, mí mắt nặng nề liền đánh nhau. Trong lúc mơ màng, trong tầm mắt chua xót, cô nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đi phòng tắm, sau khi qua chốc lát, hắn ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân bình bịch vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552155/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.