Chương trước
Chương sau
Editor: May
Chẳng biết từ lúc nào, trong tay của cô nhiều hơn một khẩu súng lục nhỏ lóng lánh màu vàng. Cô cúi đầu, cầm khẩu súng như là đang cầm trân bảo hiếm có, nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh đèn vẫn lay động như cũ, lông mi thật dài của cô liền giống như bóng mờ nồng đậm phủ xuống trên mặt sứ trắng. Anh ngồi dưới đất, người đầy vật dơ bẩn. Ở trong mưa gió giống như vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ kia, anh nghe được giọng nói nhỏ bé của cô.
“Mạnh Thiệu Tiệm...” Họng súng lạnh lẽo để ở trên trán của anh, giọng nói của cô dần dần tới gần. Bụng của anh đau đến gần như mất đi tri giác, nhưng vẫn cố gắng cắn chặt khớp hàm, ép buộc chính mình giữ lấy một phần tỉnh táo và thanh tỉnh cuối cùng.
Anh rất muốn biết, cô nhu nhược và thiện lương trước sau như một, rốt cuộc cô có thể vì Thiệu Đình làm được một bước kia không? Rốt cuộc cô có dám vì người đàn ông kia, bị nhiễm một thân máu tanh không?
“Nếu như lúc trước bà Mạnh sau khi bị người cường bạo, không lưu lại anh, thì sẽ tốt biết bao?”
Cô bỗng nhiên chuyển đề tài, lại khiến thân thể Mạnh Thiệu Tiệm khẽ cứng đờ. Không biết Tĩnh Tri hận sâu đậm bao nhiêu, mới có thể khiến cho cô có một ngày tàn nhẫn như vậy. Nhưng lúc này, nhìn biểu tình biến hóa ở trên mặt anh ta, cô vốn nên có khoái ý, nhưng cuối cùng chỉ là lạnh lùng chết lặng.
Thì ra là thế, hóa ra thân thế của anh không chịu nổi như vậy, dơ bẩn như vậy, ô uế như vậy. Anh thậm chí không phải là kết quả hạnh phúc của một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp, anh chỉ là một gánh nặng không được chúc phúc! Mạnh Thiệu Tiệm dần dần cười ra tiếng, một tay anh che ở trên tròng mắt, không cho cô nhìn thấy nước mắt của anh...
Thì ra là thế, hóa ra anh lại thật sự là thứ không lên được mặt bàn, tranh đấu cả đời này, rốt cuộc tranh đấu này được coi là cái gì?
Anh sớm đã tuyệt vọng, nhưng càng đau lòng vì cô hơn.
Cô lại tàn nhẫn như vậy, anh thích cô, yêu cô, cô lại chính miệng nói ra từng câu từng chữ, tiết lộ bí mật và khuất nhục này của anh ra ngoà. Nếu nói bí mật anh không biết được này rạch ra vết thương trong lòng anh, như vậy lúc này cô nói ra, nhục nhã anh, chính là sát muối vào trên vết thương.
“Em rất tàn nhẫn.” Anh nhẹ nhàng mở miệng, nâng đôi mắt không có tiêu cự lên, nhìn về phía cô: “Các người đã sớm biết rồi đúng không? Tất cả các người đều biết, nhưng chỉ gạt một mình tôi.”
“Đây chính là điểm khác nhau của tôi và anh. Mạnh Thiệu Tiệm, đời người chỉ hơn mấy chục năm, vật trân quý có rất nhiều, nhưng anh chỉ lấy tốt bỏ xấu. Không có ai ép buộc anh, anh vốn có lối ra, anh vốn không đến mức đi tới một bước như hôm nay, thế nhưng anh cứ muốn không quay đầu lại trên con đường không lối về này, oán được ai? Mà nay anh luân lạc tới hoàn cảnh như vậy, ai còn nói đây không phải là trừng phạt trời cao ban cho anh?”
Họng súng của cô dần dần ép chặt ở trán của anh, tựa như muốn đẩy vào trong máu thịt của anh. Anh lại bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, tiếng cười kia cực kỳ ngắn ngủi, cực kỳ quái dị, khiến người ta chợt cảm thấy sởn tóc gáy nói không nên lời.
Mạnh Thiệu Tiệm đã bình tĩnh lại, anh nâng tay lên, đáy mắt đã là một mảnh trong suốt không hề có nước mắt, nhẹ nhàng đẩy súng để trên trán anh ra, anh nhìn theo tiếng nói của cô, sau đó ôn nhu mở miệng: “Không nên dùng cái này.”
“Anh sợ?”
“Âm thanh này quá lớn, sẽ dẫn cảnh sát tới.” Anh hơi cười, ngón tay chậm rãi di động ở trên khẩu súng, chần chừ hồi lâu, cuối cùng dần dần rơi vào trên tay của cô. Tay anh thật lạnh, giống như một khối băng không tan. Tĩnh Tri run rẩy một chút, lập tức rút ra, chỉ cảm thấy làn da bị anh chạm vào một chút cũng khó có thể chịu đựng.
Anh cười lạnh nhạt, rũ mí mắt xuống: “Tĩnh Tri...”
Giọng anh gọi tên cô mang theo ôn nhu khác thường, anh không cam lòng, rốt cuộc vẫn còn không cam lòng.
“Nếu như Thiệu Hiên thật đã chết rồi, em sẽ như thế nào?”
Cô đứng thẳng sống lưng, tóc dài bay lượn trong gió, tóc đen giống như vải gấm trải dài ra. Trong gió mạnh mưa rào, giọng nói của cô yếu ớt lạnh nhạt: “Ai hại chết anh ấy, tôi tất nhiên sẽ để người đó đền mạng.”
“Nếu là Thiệu Đình thì sao? Nếu Thiệu Đình chết, em sẽ như thế nào?”
Cô bỗng nhiên cười, như là hoa hồng nở rộ trong trời đêm, xinh đẹp làm cho lòng người sợ hãi.
“Tôi sẽ đi theo anh ấy, mặc kệ lên trời hay xuống đất, mặc kệ ở trên thiên đường hay là nhân gian, lúc nào tôi cũng muốn ở cùng một chỗ với anh ấy, vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.