Chương trước
Chương sau
Editor: May
Tĩnh Tri xoay người lại, nhìn mặt anh ta ở dưới ánh đèn mờ nhạt. Thần sắc của anh ta vàng vọt và đáng sợ nói không nên lời, một đôi mắt giống như phủ một tầng âm độc lộ ra xám tro nồng đậm, anh ta như là một con chó rơi xuống nước, toàn thân đều đang phát run. Tĩnh Tri nhìn anh ta, lại không có một tia đồng tình, cô cười càng rực rỡ và xinh đẹp: “Không phải anh nói anh thích tôi ư? Không phải anh nói anh rất muốn lấy được tôi sao? Hôm nay tôi có một bí mật muốn nói cho anh... Anh vẫn chưa quên đúng không? Từ khi trở về từ thành phố Lạc, tôi nói muốn trao đổi với anh, anh không ra tay với con của tôi, như vậy tôi cũng sẽ nói bí mật này cho anh biết, tôi là người giữ chữ tín, tuyệt đối sẽ không nuốt lời...”
“Không --” Mạnh Thiệu Tiệm bỗng nhiên lộ vẻ sầu thảm hô một tiếng, anh lập tức che tai, dùng sức lắc đầu: “Phó Tĩnh Tri, em đừng nói, em đừng nói -- “
“Vì sao không để cho tôi nói? Chẳng lẽ anh không muốn biết, vì sao tôi không thích anh ư?” Tĩnh Tri lại tiến lên một bước, một đôi tròng mắt lấp lánh nhìn anh ta. Cô hơi khom lưng, cười mặt mày cong cong, giọng nói lại nhu hòa như chảy ra nước: “Anh hãy nghe cho kỹ nha... Bởi vì anh là một dã chủng, bởi vì anh là một dã chủng không biết cha ruột là ai, bởi vì anh là một kẻ bại hoại thấp hèn không lên được mặt bàn, bởi vì anh -- Mạnh Thiệu Tiệm, trên người của anh hoàn toàn không chảy dòng máu của nhà họ Mạnh. Thứ anh cho rằng nên là của anh, những thứ anh anh cho rằng thuộc về anh bị người khác cướp đi, kỳ thực anh hoàn toàn không có cả tư cách có được!”
“Không -- Phó Tĩnh Tri, em nói bậy, em nói bậy!” Cả người anh bỗng nhiên bật lên từ trên mặt đất, lập tức bóp chặt cổ của cô. Tĩnh Tri cả kinh vội vã muốn né tránh, thân thể lại vụng về không nhanh chóng tránh ra đúng lúc được. Khí lực của anh cũng không lớn, nhưng lại bóp cô gần như không thở nổi. Cô liều mạng cào mu bàn tay của anh, dùng hết khí lực cuối cùng của toàn thân, hung hăng đẩy anh ra. Mà vào lúc anh bị đẩy ra, giống như là một bãi bùn nhão ngã trên mặt đất. Thân thể rắn chắc có lực đụng vào trên bàn cơm, chén bát trên bàn rơi choang choang đầy đất, những dòng nước cuồn cuộn rơi ào ào trên người của anh, nhưng anh lại không trốn tránh, chỉ đờ đẫn ngã ngồi ở chỗ kia, giống như là tượng đá không có chút sức sống.
“Đúng rồi... Anh có muốn biết rốt cuộc anh có xuất thân như thế nào không?” Tĩnh Tri vẫn còn đứng ở nơi đó, một trận gió mạnh thổi tới, đèn treo ngược trên bàn cơm cũng bị thổi lung lay sắp đổ, ánh sáng vỡ nát chập chờn rơi xuống, lắc lư lắc lư, một phòng tràn ngập tịch liêu và máu tanh.
Anh giống như là không nghe được, chỉ là lông mi hơi giật giật, chỉ ngồi ở chỗ đó, nhìn thế nào cũng giống như là một người chết.
Tiếng mưa rơi không ngừng, như kỵ binh không ngừng nghỉ, mà không khí giống như cứ giằng co như vậy.
Ngay khi cô cho là anh sẽ không lên tiếng, anh lại bỗng nhiên mở miệng, giọng nói kia rất nhẹ, rất nhẹ.
Giống như không ngừng nhìn về vầng trăng nơi chân trời, giống như đi không xong mười vạn đường phong trần, dưới nồng đậm tịch liêu mang theo quyết tuyệt, từng câu từng chữ truyền đến như là đang ghim vào tâm.
“Tôi dùng mạng này bồi thường cho em, Phó Tĩnh Tri, vậy có đủ hay không?”
Đúng, đến giờ khắc này, anh mới thực sự phát hiện, sống thật là không có một chút thú vị. Mạnh thị thành một cái thùng rỗng lung lay sắp đổ, bị Hà Dĩ Kiệt và Tiêu thư ký chèn ép đến không hề có đất đặt chân. Lúc hoạn nạn, những người anh chân thành dựa vào đã sớm chim muông tan tác, người phụ nữ anh yêu tâm tâm niệm niệm muốn đưa anh vào chỗ chết, còn có cuối cùng, bí mật không phải là bí mật kia.
Anh cũng từng hoài nghi như vậy, nhưng lại bị chính mình thuyết phục, nếu như anh không phải đứa nhỏ của cha, vì sao nhiều năm như thế, cha vẫn dễ dàng khoan dung để anh ở lại nhà họ Mạnh? Không có gì ngoài không cho tay anh nắm quyền to, nhưng vẫn cho anh đụng vào chút chuyện làm ăn của nhà họ Mạnh, vì thế anh liền hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ này. Coi như, mặc dù cha đối với anh không bằng Thiệu Đình, mặc dù chưa bao giờ muốn anh kế thừa gia nghiệp, nhưng tóm lại mà nói, cũng coi như tận tình tận nghĩa.
Anh không muốn biết gì hết, không muốn biết rốt cuộc anh có xuất thân gì, không muốn biết còn có khuất nhục gì? Cả đời này của anh, không nhận nổi hai chữ khuất nhục này nữa?
“Anh là một người mệnh tiện, cần phải xóa bỏ rất nhiều tội nghiệt?” Tĩnh Tri cười, cười khinh thường và lạnh lẽo: “Mạnh Thiệu Tiệm, chỉ là, hôm nay tôi rất muốn thành toàn cho anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.