Tĩnh Tri lập tức ngã ngồi trên mặt đất, giữa trái tim như là phá ra một động nhỏ, có máu đặc chậm rãi thong chảy xuôi ra ngoài. Cô đau đến toàn thần đều co quắp, khổ sở chỉ muốn hung hăng đụng đầu xuống mặt đất, khổ sở đến hận không thể khiến mình chết đi. Chết rồi sẽ không cần nghĩ đến chuyện này nữa, chết rồi thì cô cũng không cần khó xử chính mình như vậy nữa!
“Em không sao chứ?” Cố Lưu Tô ngồi xổm xuống ở bên cạnh cô, nắm lấy tóc dài của mình: “Người này nghiện ma túy rất nặng, nói tám phần là thật.”
“Không có khả năng!” Tĩnh Tri lập tức mở miệng, hai mắt cô sáng quắc, giống như một loại hoa nở rộ trong bóng đêm, ánh sáng rực rỡ bức người. Cô nhìn Cố Lưu Tô, giọng nói cũng đã bình tĩnh lại: “Thiệu Đình là hạng người gì, em rất hiểu, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy. Anh ấy coi trọng tình cảm nhất, coi trọng nghĩa khí nhất, coi trọng tình thân nhất. Thiệu Hiên là em trai ruột của anh ấy, anh ấy sẽ không ra tay với Thiệu Hiên. Trong này nhất định có hiểu lầm và âm mưu gì đó, em phải đi Việt Nam một chuyến. Không tận mắt thấy thi thể của Thiệu Hiên, cho dù là thượng đế nói anh ấy đã chết, em cũng sẽ không tín, không phải Thiệu Đình chính miệng thừa nhận với em, đánh chết em, em cũng sẽ không tin tưởng anh ấy làm ra chuyện như vậy!”
Cố Lưu Tô kéo cô đứng lên, ngắm nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên cười lớn. Bộ dáng chị ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/552003/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.