Anh buông thân thể của cô ra, chậm rãi nâng người lên, trong con ngươi thâm thúy tràn đầy một màu đen đau đớn nồng đậm không thể hóa giải: “Trước khi đi, nói không sót một chữ cho tôi biết cô nghe được những tin tức này từ trong miệng người nào.”
Tĩnh Ngôn nằm trên mặt đất, máu tươi dưới hạ thân vẫn chảy ra ngoài như trước, nhưng cô không cảm thấy đau đớn, giống như linh hồn cũng đã trôi ra, cả người giống như đã thoát khỏi thế giới này.
Cô cho rằng cô là một người đáng thương, lại không biết trên đời này còn có người càng đáng thương hơn cô.
“Nếu như chặn đường của anh, là anh em ruột của anh, là cha mẹ của anh thì sao?”
Mạnh Thiệu Tiệm cầm khăn lông tuyết trắng mềm mại trong tay, anh rũ con ngươi xuống, tinh tế lau máu tươi trên tay của mình. Động tác của anh rất chuyên chú, rất nghiêm túc. Trong ánh mắt không chút gợn sóng, giống như một mảnh máu tươi trước mặt hoàn toàn không tồn tại, giống như anh hoàn toàn không có ra tay giết chết con của mình.
Ngược lại rất tỉ mỉ, lau sạch sẽ máu trên tay mình, sau đó tùy ý vứt khăn lông nhiễm máu trên mặt đất. Mắt không gợn sóng, khóe môi hơi mím lại một chút, chỉ lãnh đạm xoay người sang chỗ khác. Trong nháy mắt kéo cửa kia ra, Tĩnh Ngôn nghe được giọng nói của anh, như là tuyết bay ngoài cửa sổ, như là sương lạnh cuối thu, rét buốt như vậy, lại mang theo cô đơn, âm lãnh như vậy, nhưng lại... mang theo bàng hoàng.
“Tôi chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551979/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.