Khuôn mặt anh vẫn trẻ tuổi như trước, lại không phải vẻ ngây ngô non nớt, trong ánh mắt kiên nghị lộ ra gánh vác và trách nhiệm của đàn ông, cuối cùng anh lựa chọn làm cho mình trưởng thành lên, mặc dù trưởng thành này khiến chính mình trả giá lớn tàn khốc như vậy, thậm chí còn hi sinh tình yêu và lý tưởng của mình, nhưng anh sẽ không hối hận.
"Thiệu Hiên, chú có biết chú đang nói cái gì hay không? Lựa chọn của cô ấy là chú, cô ấy cũng không phải hàng hóa, có thể tùy tiện nhường tới nhường lui..."
"Anh hai!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên đứng lên, thân hình cao gầy của anh nhìn như đơn bạc, lại lộ ra mấy phần quyết tuyệt, nhưng trên khuôn mặt như ngọc lại không còn do dự và mất mác nữa. Một đôi mắt sáng rực, quét đi sương mù lúc trước, anh khẽ nhếch cằm, lại cười rất tà khí: "Anh hai, Mạnh Thiệu Hiên em không phải là người cầm lên được nhưng không bỏ xuống được. Hơn nữa, em cũng không muốn lại lừa mình dối người nữa, cũng không cần phải tiếp tục lừa mình dối người làm gì! Em cũng không thể nhìn cô cả ngày sầu não không vui, bệnh nặng không dậy nổi? Huống chi, lần này em không thể không đi Việt Nam, mặc kệ sống hay chết! Thế nhưng, nếu như em chết, chẳng phải cô ấy sẽ rất đáng thương ư? Anh hai, em không phải nhường cô ấy cho anh, em cũng không có tư cách điều khiển suy nghĩ trong lòng của cô ấy, em yêu cô ấy, dù là hiện tại hay là tương lai, em vẫn yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551950/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.