Mạnh Thiệu Tiệm thấy thế, dập tắt đầu mẩu thuốc lá, đứng lên đi tới phía sau Thiệu Hiên, vỗ vỗ bả vai của anh: "Đúng lúc ngày lão nhị mới về nước vào hôm trước, chú đi tìm nó thử xem."
Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu không nói, trong lòng lại đang giãy giụa, anh không có căn cơ, không có hậu đài phía sau, lại không có biện pháp nhờ Kiều Tử Tích giúp chuyện như vậy, gia thế nhà anh ta trong sạch, từ trước đến nay không có liên quan với hắc đạo, anh cũng không muốn anh ta chuốc lấy tai hoa, ngoại trừ người trong nhà, anh thực sự không hề có biện pháp khác.
Thế nhưng anh hai... anh nghĩ đến Tĩnh Tri, nghĩ đến biểu hiện trong lúc cô bị bệnh, hết thảy đều giống như là một cây gai sắc bén, đâm thật sâu vào trong tim của anh, khiến anh đứng ngồi không yên.
Ai lại nguyện ý đi cầu xin tình địch của mình giúp đỡ? Nhưng nghĩ đến Lô Địch, nghĩ đến cô vì mình nên mới gặp nhiều thống khổ như vậy, hết thảy chuyện này vốn không hề có quan hệ với cô, nhưng cô lại phải gánh chịu hậu quả thay anh!
Cuối cùng hít một hơi thật sâu ở trong lòng: "Tôi đã biết, tôi đi trước." Anh nói xong, cũng không liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, liền đẩy cửa đi ra khỏi phòng làm việc của Mạnh Thiệu Tiệm.
Mạnh Thiệu Tiệm vòng cánh tay đứng ở đó, sau một lát, khóe môi anh mới hiện lên nụ cười âm độc nhàn nhạt, chậm rãi đi tới sau bàn làm việc, hơi trầm ngâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-giam-doc-hang-ty-cuop-lai-vo-truoc-da-sinh-con/551949/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.